Nghiêm Chiêu Kha vừa muốn cười lại muốn trừng mắt Lâu Thành, cắn cắn môi, nửa là tò mò nửa là quan tâm nói: “Chanh Tử, mình hỏi cậu chuyện này nha, nghe nói con trai chỉ cần mở đầu, sẽ luôn nghĩ chuyện đó, hơn một tháng qua, cậu có muốn không? Muốn rồi thì làm sao bây giờ?” Sẽ không như vậy như vậy chứ? Cô nhìn xuống cười thầm, nhớ tới chuyện trước kia bị Chanh Tử dụ dỗ giúp hắn. “May mắn, lúc trước thời khắc mấu chốt là phi nhân, lại cần tham gia giải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.