Mục lục
Võ Đạo Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, Nghiêm Chiêu Kha phì cười, cười nhẹ hai tiếng, ngược lại hỏi: “Chanh Tử, cậu có biết chèo thuyền không?”

“Không biết...” Lâu Thành thành thành thật thật trả lời, trước cấp ba là không có điều kiện, cấp ba bắt đầu là không có thời gian, kỳ nghỉ hè tốt nghiệp kia, mình điên xem hơn hai tháng tuyển tập cùng các loại tin tức thi đấu võ đạo, cùng các bạn học từ nhỏ không ngừng tụ hội, hơn nữa chậm rãi đắm chìm vào thế giới mạng, nào còn có thời gian cùng hứng thú đi chèo thuyền?

Nghiêm Chiêu Kha hé miệng, đôi mắt đen vụt sáng, nghiêm trang nói:

“Thực khéo, mình cũng không biết...”

Lâu Thành cười một tiếng: “Cậu không phải cô nương Giang Nam sao?”

Bên cạnh Thái Tông Minh Du Phương Phương, Triệu Cường Trang Tiểu Quân đã chậm rãi chèo ra ngoài, Khâu Chí Cao Quách Thanh cùng Trương Kính Nghiệp Phan Tuyết thì xoay vòng vòng tại chỗ.

“Nhưng mình từ nhỏ lớn lên ở Tú Sơn, hơn nữa cô nương Giang Nam không biết bơi lội không biết chèo thuyền cũng có rất nhiều mà, hai người chị họ của mình đều không biết.” Nghiêm Chiêu Kha vừa bực mình vừa buồn cười trả lời.

Lâu Thành thấy tốt là thu, không thuận thế tìm hiểu tình huống gia đình Nghiêm Chiêu Kha, cười ha ha nói: “Xem ra bất cứ việc gì cũng không thể quơ đũa cả nắm, ừm, đã khéo như vậy đều không biết, cùng nhau học xem chèo thuyền như thế nào cũng là chuyện rất thú vị mà.”

Nghiêm Chiêu Kha khẽ gật đầu, bởi hai tay cầm lấy mái chèo, dùng cằm chỉ hướng Triệu Cường Trang Tiểu Quân tổ đó: “Cậu xem bọn họ, chèo rất tốt, chúng ta học.”

“Được.” Lâu Thành nhìn qua, theo động tác của Triệu Cường, vung mái chèo.

Mái chèo vào nước, sóng nổi lên, kéo theo gợn sóng, nhưng thân thuyền lại chưa tiến về phía trước, ngược lại lảo đảo tại chỗ.

Nghiêm Chiêu Kha gia nhập chèo, giống như cô gái thải lăng, giữa trời và nước tôn nhau lên, đẹp như là một bức hoạ cuộn tròn, nhưng, con thuyền của hai người vẫn chưa tiến lên, xoay tròn ở tại chỗ, liếc nhau, bất đắc dĩ lại buồn cười.

Lâu Thành có ý biểu hiện, đã sớm suy nghĩ việc chèo thuyền, lúc này không chút hoang mang, mang tâm thần chìm vào đan điền, quan tưởng Kim Đan, thủ nhất nhập tĩnh, xung quanh lúc này trở nên an bình, tinh vân mênh mông chậm rãi chuyển động, các nơi chi tiết của thân thể hiện ra từng chút một, con thuyền phập phồng cùng cuộn sóng chung quanh thông qua tiếp xúc với nhau cũng có thể cảm nhận được.

Lảo đảo, mái chèo hạ xuống, kích động sóng nước, lực lượng quay vòng như thế nào hiện ra ở trong lòng Lâu Thành, hắn mượn dùng điều này, hơi thay đổi phương hướng cùng tư thế, để phù hợp thuyền đi.

Cùng lúc đó, hắn phát hiện đối diện Nghiêm Chiêu Kha cũng đột nhiên trở nên thuần thục, mỗi một lần vung mái chèo đều cùng thuyền, cùng sóng nước, cùng mình bên này hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Mở to mắt, Lâu Thành và Nghiêm Chiêu Kha bốn mắt tiếp xúc.

“Cậu cọc Âm Dương tiểu thành rồi?”

“Cậu đã nắm giữ cọc Âm Dương?”

Hai người đồng thời mở miệng, đều có kinh ngạc, sau đó nhìn nhau cười, sinh ra vài phần ăn ý.

Làm nam sinh, Lâu Thành không đợi Nghiêm Chiêu Kha hỏi ngược lại, chủ động trả lời: “Thật ra mình ở trên nhập tĩnh rất có thiên phú, lần đầu tiên cọc Âm Dương đã có thể ôm nguyên thủ nhất, bằng không ba tuần qua huấn luyện đặc biệt làm sao chống đỡ được?”

Vẻ mặt Nghiêm Chiêu Kha di động, con ngươi trong trẻo đen nhánh lộ ra kinh ngạc rõ ràng: “Một lần nhập tĩnh?”

“Đúng.” Lâu Thành thành khẩn gật đầu.

Không tự giác, Nghiêm Chiêu Kha bĩu bĩu môi, thở hắt ra: “Mình còn tưởng mình mười ngày nhập tĩnh đã rất khá.”

“Trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt, mình phương diện khác cũng không bằng cậu, hơn nữa mười ngày nhập tĩnh cũng quả thật rất khá rồi, rất nhiều cường giả thanh danh lan xa đều là nửa tháng mới nhập tĩnh.” Lâu Thành vội vàng trấn an một câu.

Hai người lúc trước nói chuyện phiếm, đối với các loại chuyện xảy ra khi luyện tập võ đạo đều có đề cập, nhưng lại bỏ qua hỏi tiến triển của nhau.

“Không cần phải nói lời hay an ủi mình, mình giống người nhỏ nhen như vậy sao?” Nghiêm Chiêu Kha cười một tiếng, xua tan sự buồn bực nho nhỏ, gật đầu thật mạnh, ừ nói, “Từ nay về sau, cậu chính là thần tượng của mình! Một ngày nhập tĩnh ở trong lịch sử võ đạo cũng là tương đối ít gặp.”

“Đừng, thừa nhận không nổi đâu.” Lâu Thành âm thầm đắc ý, ngoài miệng khiêm tốn, nói tránh đi, “Cậu bây giờ bao nhiêu phẩm? Mình tựa như nhớ rõ cậu lúc báo danh huấn luyện đặc biệt cũng chưa có phẩm giai?”

Không phải tựa như, là khẳng định.

Hai người ăn ý chèo, con thuyền chậm rãi xuất phát, Nghiêm Chiêu Kha nghĩ nghĩ nói: “Mình từ nhỏ theo dượng học võ, lúc tốt nghiệp cấp hai hẳn là đã có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm, nhưng chưa đi tham gia thi đấu định phẩm, cấp ba thời gian rèn luyện ít đi, tiến bộ không phải quá lớn, dựa theo cách nói của A Thanh, cô ấy lúc lần đầu tiên đối luyện với mình, mình hẳn là thực lực giữa nghiệp dư thất bát phẩm, nhưng sau khi cọc Âm Dương nhập môn, mình cảm thấy mình tiến bộ không nhỏ, A Thanh ngày hôm qua nói mình có nghiệp dư lục phẩm.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô hơi cao lên, lộ ra đắc ý nho nhỏ hài hước nho nhỏ.

“Lợi hại, ba tuần tăng lên ít nhất một phẩm, mình cũng muốn phong cậu làm thần tượng của mình.” Lâu Thành cố ý nhặt lại lời nói vừa rồi của Nghiêm Chiêu Kha.

Dựa theo tình huống của Nghiêm Chiêu Kha, nếu không phải trung học càng thiên về học tập, lúc vào trường có nghiệp dư tứ ngũ phẩm là rất bình thường, có thể ba tuần tăng lên một phẩm chủ yếu là mang tích lũy cùng tiềm lực cô vốn đã có nhưng còn chưa biểu hiện ra ngoài dẫn đường ra, cùng Lâu Thành loại từ siêu cấp gà con ba tuần đã bước đầu thấu con đường võ đạo này là hai việc khác nhau.

Nghe Lâu Thành nửa nói giỡn nửa chân thành tán dương, hai má Nghiêm Chiêu Kha ửng đỏ, nụ cười càng tăng lên, nhưng chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên thở dài, trong vẻ mặt có thêm vài phần phiền muộn cùng ảm đạm.

“Làm sao vậy?” Lâu Thành quan tâm hỏi.

Mái chèo trên tay Nghiêm Chiêu Kha không ngừng, lặng lẽ mười mấy giây mới thấp giọng nói:

“Dựa theo cách nói cổ đại, mình tính là vốn sinh ra đã kém cỏi, nếu không phải từ nhỏ luyện võ, bây giờ quá nửa chính là ma ốm, nhưng thân thể luôn có thiếu sót, không thể bù lại, vĩnh viễn cũng không làm được hồn nhiên như nhất, có kích tất ứng, cũng liền vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Đan Khí, thật sự thấy được võ đạo.”

“Cho nên, mỗi lần nhìn thấy cái gì thiếu niên thiên tài, mình đều rất hâm mộ rất sùng bái, tựa như mang chờ mong đối với võ đạo của mình đều gửi gắm ở trên người bọn họ.”

Nghe Nghiêm Chiêu Kha êm tai nói ra, bao nhiêu bất đắc dĩ bao nhiêu đau lòng, đáy lòng Lâu Thành chợt trào ra một sự nhu tình, nhét đầy thương tiếc, rất muốn lớn tiếng nói một câu, để mình gánh vác giấc mộng võ đạo của cậu đi.

Nhưng có chuyện, nói không bằng làm, bây giờ nói mạnh miệng sẽ chỉ làm đối phương cho rằng mình ở trên loại chuyện này đều nói giỡn, quá mức ngả ngớn.

Thẳng đến lúc này, hắn mới rõ Nghiêm Chiêu Kha vì sao sẽ giống với nữ hài tử khác sùng bái Lâm Khuyết, cũng mới biết được câu “mỗi người đều có tiền đồ của mình, không nhất định là võ đạo” kia của cô, nói không chỉ có mình, càng là bản thân cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK