Kim Đào xoa bụng, khóe mắt thấy ẩn hiện nước mắt đau đớn, mượn tay Lâu Thành đứng lên, thở gấp nói:
“Cậu thật sự là một đối thủ mâu thuẫn, đôi khi cảm thấy cậu lực lượng quyền cước không đủ, bộ pháp nối tiếp nhau không đủ linh động, phải yếu hơn tôi một chút, đôi khi, lại cảm giác cậu sâu không lường được, thế mà có thể sớm phát hiện cú đá đuôi cọp của tôi, có thể phát động một lần lại một lần điên cuồng công kích.”
Lâu Thành cười cười, không nói, cũng không biết nên nói như thế nào, càng thêm không muốn bại lộ thân phận lúc này, vẫn là đợi lát nữa quét diễn đàn xem bọn họ bình luận như thế nào đi.
Ha ha, vì sao sẽ tràn ngập chờ mong, vì sao sẽ cảm thấy có chút thích!
“Lâu Thành...” Trên khán đài, theo trọng tài tuyên bố, không ít khán giả xem trận chiến đấu này nhớ kỹ cái tên này.
“Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh tạm thời không rảnh đi diễn đàn trực tiếp, xuống dưới đón, đỡ lấy Kim Đào, trấn an nói: “Lâu Thành này rất mạnh, ‘Băng bộ’ Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích đã đăng đường nhập thất.”
Ý ở ngoài lời, thua hắn rất bình thường.
“Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào thở dài nói: “Hắn quả thật rất mạnh, nhưng em cảm thấy dùng từ ngữ khác hình dung hắn càng thêm thích hợp.”
“Từ ngữ gì?” “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh tò mò hỏi một câu.
Trong đầu Kim Đào hiện lên hình ảnh vừa rồi, một lượt lại một lượt công kích điên cuồng như bão tuyết đó, không thấy một chút quyền cước mỏi mệt nào, sau khi cực độ bùng nổ hít thở vẫn đều đều như cũ...
Hắn thở sâu, hơi tỏ ra sợ hãi nói:
“Quái vật!”
***
Lâu Thành khoác áo lông, cầm di động, sốt ruột không chờ nổi lên QQ, gửi tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha: “Đoán mình thắng hay là thua?”
Nghiêm Chiêu Kha trả lại biểu cảm liếc xéo: “Hỏi như vậy khẳng định là thắng! Xuyên qua màn hình cũng có thể cảm giác được chút đắc ý đó của cậu! Nhưng cậu thế mà thực sự thắng được cao thủ nghiệp dư nhất phẩm...”
Cuối tin tức, cô lại bổ sung cái biểu cảm chó ngốc trợn mắt.
“He he, vốn hy vọng không lớn, chỉ là vì có một tiếng cố lên của người nào đó, mình phát huy hai trăm phần trăm thực lực!” Lâu Thành cố ý dùng người nào đó cái xưng hô này.
Nghiêm Chiêu Kha trở lại biểu cảm che miệng cười: “Vậy nếu mình hô một trăm tiếng cố lên, cậu có phải có thể thắng được Long Vương hay không?”
“Mình cảm thấy, mình và Long Vương không chỉ chênh lệch một trăm lần...” Lâu Thành phát ra biểu cảm “Ta nhát gan đừng dọa ta”.
Nghiêm Chiêu Kha trả lại biểu cảm “Ngươi nhát gan thì phải hù chết ngươi”: “Mau, kể cho bản huấn luyện viên cậu thắng như thế nào! Mình cũng không tin cậu là Chanh Tử mình quen! Nói! Cậu có phải trộm di động của hắn hay không!”
“Muốn đối ám hiệu không?” Lâu Thành dùng vẻ mặt cười tủm tỉm nói.
“Ặc, ám hiệu gì?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm đỉnh đầu đội dấu chấm hỏi.
Lâu Thành dùng biểu cảm ngẩng đầu nhìn trời trả lời: “Nhưng mình biết cậu tên gì nha, bạn học Nghiêm Chiêu Kha, cậu ở khóa chúng ta trường học chúng ta là rất nổi tiếng, học tập vừa tốt, tính cách vừa tốt, bộ dạng vừa xinh đẹp, mọi người đều cho rằng cậu sẽ thi đế đô hoặc là Hoa Hải, kết quả đến Tùng Thành.”
Đây là nội dung khi hai người ở đại học Tùng Thành lần đầu tiên nói chuyện phiếm, Lâu Thành căn cứ hồi ức, thuật lại, lúc này lại nhìn thấy chúng nó, thế mà có vài phần hơi ấm áp.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm mặt đỏ mỉm cười: “Lúc đó cậu vẫn là gà con võ đạo, ai biết bây giờ cũng có thể chiến thắng cao thủ nghiệp dư nhất phẩm rồi, đợi chút, cậu lúc ấy giống như chưa nói ‘bộ dạng vừa xinh đẹp’ câu này, oa, cậu quả nhiên là Chanh Tử giả!”
“Phải không? Mình còn tưởng mình sẽ thản nhiên nói thẳng, nói ra sự thật, xem ra lúc ấy vẫn quá ngượng ngùng.” Lâu Thành phát ra biểu cảm thẹn thùng, trên mặt tràn ra nụ cười, không chút nào bận tâm ánh mắt người khác.
Hai người nói đùa một trận, nói về đề tài chính, Lâu Thành gõ chữ thật nhanh nói: “Vốn ‘Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích’ của mình sau khi đột phá, cũng không hy vọng xa vời có thể thắng cao thủ nghiệp dư nhất phẩm, ôm tâm tính đánh tới trình độ nào thì là trình độ đó thi đấu, ai biết hắn không rõ chi tiết của mình, tương đối tỏ ra đề phòng, chưa ngay từ đầu đã không hề giữ lại bùng nổ, mà là dùng Hổ Hình càng thêm cân đối, điều này cho mình cơ hội tới thích ứng chiến đấu cường độ tương tự, không đến mức bị ép luống cuống tay chân, luôn bị động...”
Hắn ở dưới Nghiêm Chiêu Kha tương tác, mang quá trình chi tiết luận võ lần lượt miêu tả, khi đọc được hắn sớm phát hiện đùi Kim Đào có dị động, trong đường tơ kẽ tóc ngăn trở cú đá đuôi cọp nhanh chuẩn ác, Nghiêm Chiêu Kha dùng tổ hợp biểu cảm “dọa tới mức ta đánh rớt cả nhà cá” thể hiện trong lòng khẩn trương, sau đó lại đối với thế “Cuồng Phong Bạo Tuyết” của hắn đạt được tinh túy, có thể mượn lực quay lại, càng lúc càng mạnh, biểu hiện sự hướng tới.
Cô gái âu yếm không tự giác triển lộ khẳng định, ủng hộ cùng hâm mộ, làm Lâu Thành đạt được thỏa mãn cùng khoái hoạt thật lớn, thậm chí cảm thấy còn hơn toàn trường hò hét cùng cổ vũ.
Miêu tả đến cuối cùng, Lâu Thành dùng biểu cảm cười xấu xa nói: “Sau đó mình cứ như vậy một lượt lại một lượt dùng ‘Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích’ mang hắn áp chế, kéo dài tới thời điểm thể lực hắn tiêu hao nhiều thêm, để hắn cuối cùng liều Pháo Quyền phản kích cũng bị Đại Tuyết Băng thêm cọc Điện Hỏa của mình vững vàng ngăn trở, thuận thế một phát khóa một phát cùi trỏ một phát kéo một cú húc kết thúc chiến đấu.”
“Nghe qua sao cảm giác có chút quen thuộc...” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm ngây người, “Nhớ ra rồi! Lúc trước Ngô Đông sư huynh cũng là bị cậu dùng sức bền cứng rắn kéo sập!”
“Đúng vậy, ai bảo bọn họ sức bền không tốt?” Lâu Thành phát ra biểu cảm ngửa mặt lên trời cười to.
Nghiêm Chiêu Kha phát ra sáu cái im lặng tuyệt đối: “... Mình vậy mà không có lời nào để chống đỡ, nếu anh họ mình có sức bền của cậu, lúc ấy đấu học viện Quan Nam, là có thể quét ngang ba trận.”
Lâu Thành trả lại biểu cảm cười ngây ngô “không tốt như cậu nói”: “Mình cũng là bắt đầu rèn luyện võ đạo mới có biến hóa như vậy, trước kia tuy sức bền cũng không tệ, nhưng cách cấp biến thái còn rất xa.”
Hắn lại một lần lót đường cho chuyện Kim Đan cung cấp thể lực, bằng không Nghiêm Chiêu Kha từng cùng trải qua cấp ba không khó phát hiện mình lúc trước thành tích chạy bền chỉ có thể tính là cỡ trung hơi tốt.
Nghiêm Chiêu Kha không nhiều lời việc này, phát ra biểu cảm “đáng thương”: “Chanh Tử, mình cảm thấy cậu đã lợi hại hơn mình, không được, mình phải rời giường!”
“Rời giường rèn luyện?” Lâu Thành dùng biểu cảm cười ha ha trả lời.
“Không, ăn cơm!” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm đói khát.
Bị sự dễ thương của cô chọc cười, Lâu Thành trả lời: “Bị cậu nói như vậy, mình mới phát hiện bụng mình cũng đói rồi, thiếu chút nữa quên ăn cơm!”
Hắn cầm di động, nắm thật chặt áo lông, đi qua quầy phục vụ, bước về phía ngoài sân vận động võ đạo.
Lúc này, trận đấu buổi sáng đã hoàn toàn kết thúc được một lúc, đám đông ra khỏi cửa ít đi, mấy vị cô nương quầy phục vụ liếc một cái liền thấy được bóng lưng Lâu Thành.