Cửa phòng mở ra, Tề Yến một thân áo lông màu trắng cười tủm tỉm tiếp nhận đồ trong tay Tề Phương, nhìn Lâu Thành một cái, trêu chọc nói: “Thành Tử, mẹ cháu nỡ để cháu làm việc nặng!” Bộ dạng Tề Yến cùng Tề Phương có sáu bảy phần giống, nhưng gần như không thấy nếp nhăn nơi khoé mắt, thoạt nhìn cũng chỉ ngoài ba mươi, mà không phải gần bốn mươi tuổi, tương đối biết bảo dưỡng. “Không phải trẻ con, đương nhiên phải hỗ trợ xách đồ.” Tề Phương rất quen thuộc đổi giày vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.