Ở trong diễn đàn của “câu lạc bộ Long Hải”, hắn ở phía dưới trang đầu tìm được bài viết tương quan, bên trong có video tin tức, cũng có Tùng Thành đài truyền hình làm một chuyên đề.
“Chuyên đề?” Chưa kịp xem bình luận phía dưới, Lâu Thành xem video tin tức một lần trước, sau khi xác nhận không có bộ dáng mình cùng Thái Tông Minh chuyện trò vui vẻ, mới yên tâm, nhưng chờ khi mở ra chuyên đề tiết mục đài truyền hình Tùng Thành, xuất hiện trước mắt lại là khuôn mặt đó của mình!
“Rất hưng phấn rất kích động, ừm, thấy vinh dự theo.” Mình mang theo nụ cười ngơ ngác, nói lời ngốc nghếch.
Ặc, đây là lúc hội đón người mới đến ở bên ngoài võ đạo xã lấy thân phận quần chúng ăn dưa tiếp nhận phỏng vấn... Lâu Thành nhớ lại chuyện cũ, vội mở ra cửa phòng ngủ nhỏ, hướng đối diện hô, “Chủy Vương! Tiểu Minh! Mau tới đây xem, chúng ta lên TV rồi!”
Lúc trước sau khi phỏng vấn xong, hai người mình còn lòng tràn đầy chờ mong nở mày nở mặt trên TV, thường thường xem tin tức đài truyền hình Tùng Thành, nhưng đợi mãi không được, dần dần liền quên đi chuyện này, ai ngờ phỏng này vấn là một bộ phận của chuyên đề, chờ nghi thức khai mạc hội võ đạo mới cắt nối biên tập chiếu ra.
“Thật sự?” Thái Tông Minh chạy tới, ý bảo Lâu Thành kéo về, “Ồ, không tệ nha, tôi cười cũng thật đẹp trai, không giống người nào đó, bộ dáng ngu ngốc, mau xem bình luận, có ai khen tôi hay không?”
Nói thực ra, nếu nhìn thấy bạn mạng quen thuộc đứng ở lập trường người xa lạ xoi mói đối với mình, Lâu Thành cảm giác thế này sẽ rất xấu hổ, về sau không biết nên đối mặt như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút không muốn xem bình luận, làm đà điểu vùi đầu vào trong cát tương đối tốt, nhưng không chịu nổi bạn học Thái Tiểu Minh bừng bừng hứng thú, không ngừng thúc giục, đành phải hướng xuống dưới bắt đầu lật xem.
Trừ vài vị phía trước đoạt lầu hai kiêm rót nước, “Cái Thế Long Vương” gã võ si này trả lời trước hết: “Lâm Khuyết tựa như còn được, nhưng rất khó có thành tích gì, ai bảo hắn gặp phải mấy kỳ người mạnh nhất như mây trong mười năm gần đây chứ, Bành Nhạc Vân của Sơn Bắc, Nhâm Lỵ của đế đô, An Triêu Dương của Hoa Hải, Chân Hoán Sinh của Nghiễm Nam, đây đều là võ giả thiên tài đã đánh ra uy danh hiển hách, hai kẻ trước là môn phái đích truyền, hai kẻ sau đều được Tinh Hải dự định, cho dù không đề cập tới kẻ khác có danh tiếng, chỉ trong tân sinh năm nay, Lịch Hiểu Viễn của Nghiễm Nam, Phương Chí Vinh của Sơn Bắc, nghe phong phanh cũng mạnh hơn Lâm Khuyết nửa bậc.”
“Mịa, đây là ai thế, đối với hội võ đạo đại học cũng rõ như lòng bàn tay như vậy?” Thái Tông Minh đọc được “Cái Thế Long Vương” trả lời, bị dọa giật mình.
Lâu Thành cũng là vẻ mặt sùng bái: “Hắn là võ si chiều sâu, tư liệu tương quan võ đạo hỏi hắn tuyệt đối không sai, nghe nói là con ông cháu cha đi du học về, luôn chết dí ở nhà.”
“Mario Ăn Nấm” cũng trả lời: “Bành Nhạc Vân cùng Nhâm Lỵ đều là tân sinh năm trước, bọn họ trước khi tốt nghiệp, trường học khác không có hy vọng.”
“Vì sao vậy?” “Huyễn Phạm” phát ra cái vẻ mặt mờ mịt.
Cô là vật cưng của diễn đàn, năm trước mới tốt nghiệp tiểu học, rất trẻ con.
“Mario Ăn Nấm” trả lời cô: “Ô, năm nay chưa rút khỏi diễn đàn? Em ngẫm xem, Bành Nhạc Vân cùng Nhâm Lỵ năm trước vào trường kỳ đó cùng mấy kỳ trước đó, có cái chuyên nghiệp bát phẩm Đan Khí cảnh cũng đủ tranh quán quân cuối cùng cả nước, nhưng hôm nay khẳng định không được, bởi vì hai người bọn họ đã qua thi đấu định phẩm tháng mười, đều là chuyên nghiệp thất phẩm, lấy tư chất cùng sự cố gắng của bọn họ, hàng năm đều sẽ tiến bộ, kẻ tới sau làm sao đuổi kịp được?”
“Không cho phép có người một năm vào Đan Khí, hai năm vượt bọn họ sao?” “Huyễn Phạm” đánh chết không nhận thua.
“Nhất Quyền Vô Địch” ở bên dưới cảm khái nói: “Tôi thi đấu định phẩm lại thất bại rồi, nhìn xem Bành Nhạc Vân, nhìn xem Lâm Khuyết bọn họ, thật sự là muốn chết, có người, ý nghĩa tồn tại, chính là khiến bản thân ngươi không có chút ý nghĩa nào.”
Đọc rất nhiều dòng bình luận, Lâu Thành cùng Thái Tông Minh liếc nhau, đồng thời thở dài:
“Lâm Khuyết nổi tiếng rồi.”
Trải qua lần này trực tiếp cùng chuyên đề tiết mục, hắn ở trong phạm vi cả nước cũng tính là có chút tiếng tăm rồi.
Lại đọc bình luận, lão tài xế “Không Làm Lưu Manh” nói: “Chỉ có một mình tôi cảm thấy phóng viên kia trong chuyên đề tiết mục rất đẹp sao?”
“Nhất Quán Thuần Ái Tuấn Cương Bản” trả lời theo: “Ít nhất chín điểm! Lão tỷ, ta muốn...”
“Phía Trên Bầu Trời” hình đại diện là cô gái nhạc rock học giọng điệu bọn họ trả lời: “Chỉ có một mình tôi cảm thấy tiểu ca người qua đường kia trong phỏng vấn cũng không tệ lắm sao?”
Phù, Thái Tông Minh thở hắt ra: “Thiên lý mã không thường có, Bá Nhạc cũng không thường có, may mà có cô nương bình thường!”
Tiểu cô nương “Bán Vằn Thắn Đây” không dám xác nhận trả lời: “Ngươi là chỉ tiểu ca người qua đường nào?”
“Chính là người vẻ mặt ngốc nghếch kia, nói cái gì vinh dự theo, thật đáng yêu.” “Phía Trên Bầu Trời” trả lời rất nhanh.
“Thẩm mỹ quan dị dạng!” Thái Tông Minh đọc được nội dung này, “oán hận” mắng một câu.
Lâu Thành ở bên cạnh cười rất đắc ý, phát hiện sự xấu hổ mình đoán trước vẫn chưa xuất hiện, ngẫu nhiên nhìn xem bạn trên mạng quen thuộc ở dưới tình huống không biết thân phận chân thật đánh giá mình, tựa như rất thú vị...
“Chủy Vương, nén bi thương!” Hắn vỗ vỗ bả vai Thái Tông Minh.
“Tôi cũng không tin tà!” Thái Tông Minh đoạt lấy chuột của Lâu Thành, tự mình lướt.
Lướt hai trang, hắn cuối cùng thấy “Thế Gian Cỏ Cây Đều Đẹp” trả lời: “Tiểu ca qua đường rất đẹp trai, bên cạnh gã ngây ngốc kia, nam sinh đại học Tùng Thành chất lượng thật không tệ, phỏng vấn ngẫu nhiên cũng có soái ca.”
Cô là nữ hài tử rất nổi tiếng diễn đàn, học sinh trường có tiếng ở đế đô, không ít trả lời phía sau, có nam có nữ, đều đồng ý quan điểm nam sinh đại học Tùng Thành chất lượng không tệ.
“Cảm thiên động địa!” Thái Tông Minh buông chuột, lau dòng “lệ nóng” .
Lâu Thành ở bên cạnh chơi QQ, mang đường dẫn chuyên đề phỏng vấn gửi cho Nghiêm Chiêu Kha: “Sớm biết sẽ phát ra, mình nên nghiêm túc một chút!”
Phát xong tin tức, hắn nghiêng đầu nhìn Thái Tông Minh bên cạnh: “Chủy Vương, trước cậu nói muốn tham gia huấn luyện đặc biệt, bây giờ còn muốn không? Muốn khi nào tham gia, tôi đề xuất với Thi giáo luyện.”
“Lời cũng nói thành như vậy rồi, cậu còn hoài nghi sự chân thành của tôi? Nhìn vào mắt tôi!” Thái Tông Minh phù phiếm trả lại một câu, “Nhưng năm nay là không được, vị kia nhà tôi không kịp làm hai chuyên ngành, thật sự không có thời gian, học kỳ sau vừa bắt đầu tôi sẽ tham gia huấn luyện đặc biệt!”
Lâu Thành kéo dài thanh âm nói: “Ngày mai rồi lại ngày mai ~ “
“Thật sự!” Thái Tông Minh chém đinh chặt sắt nói, “Tôi bây giờ chủ yếu là chuẩn bị chuyện bay đi đế đô hẹn hò, phải gom tiền!”
Khi nói chuyện, hắn chạy về phòng ngủ nhỏ của mình, cầm một hũ đồ qua đây.
Lâu Thành nheo mắt nhìn, hít sâu một hơi:
“Bà Đỡ Già*!”
(*:Bà đỡ già là một thương hiệu nước sốt ớt được sản xuất tại Trung Quốc.)
Tiểu Minh mặt hàng này tính tiết kiệm tiền cơm để hẹn hò?
Thái Tông Minh như “khẳng khái hy sinh” nói: “Bay đi hẹn hò sao có thể không có tiền? Tôi tính phí sinh hoạt hai tháng này đều gom lại, lại thêm tiền riêng, hẳn là đủ tiêu sái.”