“Móa, cậu đã làm gì?” Thái Tông Minh vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
“Vừa rồi tôi không phải đưa Nghiêm Chiêu Kha về phòng ngủ rồi sao? Nghĩ hôm nay tiến triển không nhỏ, vừa kích động vừa cao hưng, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh, liền chạy đến bên hồ, tính đứng cọc một chút.” Lâu Thành không giấu diếm, nói với bạn tốt chuyện đã xảy ra vừa rồi.
Thái Tông Minh vặn nắp chai, cười một tiếng: “Cậu cùng A Cường là hai huynh đệ à? Một kẻ cần viết tác nghiệp bình tĩnh một chút, một kẻ đi bên hồ đứng cọc bình tĩnh, ha ha, không chỉ có cô gái ôm ấp tình cảm là thơ, thiếu nam cũng vậy à, ừm, thơ dâm.”
Lâu Thành không để ý tới hắn trêu chọc, tự nói: “Sau đó gặp ba tên lưu manh, đánh một trận.”
“Khó trách.” Thái Tông Minh đổ ra thuốc mỡ trên tay, bôi ở chỗ lưng bầm tím của Lâu Thành, “Cậu đây là một buổi học võ dũng khí tăng à, không chịu thiệt gì chứ?”
Từng tia cảm giác mát thấm vào vết thương, giảm bớt đau đớn, Lâu Thành thoải mái nheo mắt nói: “Không có, mang ba người bọn hắn đánh ngã hết.”
“Ô, anh tôi lợi hại, lúc này mới học võ ba tuần, Thi lão đầu có phải âm thầm dạy cậu gì tuyệt học chiêu thức gì hay không?” Thái Tông Minh đặt chai thủy tinh ở trên sô pha, dùng sức bôi thuốc mỡ tan ra, làm Lâu Thành nhe răng trợn mắt, “Biết ba tên lưu manh đó là học viện nào hệ nào không? Không thể bỏ qua đơn giản như vậy.”
“Ngô Đông của võ đạo xã.” Lâu Thành khẽ ho một tiếng, làm bộ thong dong lạnh nhạt.
“Ngô Đông của võ đạo xã à, vậy chúng ta gọi lão Khâu, lại đi đòi về mặt mũi, Ngô Đông của võ đạo xã? Ngô Đông năm thứ tư kia?” Thanh âm Thái Tông Minh cao lên, không khống chế được dùng sức, Lâu Thành đau đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Móa, không nên làm màu ở loại thời điểm này... Lâu Thành cực kỳ hối hận: “Đúng vậy, Ngô Đông kia chiêu mộ chúng ta vào xã.”
Thái Tông Minh dừng động tác:
“Chanh Tử, tôi đọc sách ít, cậu đừng lừa tôi.”
“Cậu nếu có thể đánh ngã Ngô Đông, tôi liền dám xử lý Lâm Khuyết!”
Lâu Thành che giấu sự đắc ý: “Thật sự, Ngô Đông hút thuốc uống rượu, chơi bời thành nghiện, thân thể đã phế một nửa rồi, tôi vừa thấy bọn hắn là ba người, quay đầu bỏ chạy, chạy rồi chạy, phát hiện bọn họ đều không thẳng nổi lưng, bắt đầu thở, vì thế liền mò về, nhưng Ngô Đông là thật sự lợi hại, dưới loại tình huống này còn thiếu chút nữa đánh ngã tôi.”
Thái Tông Minh bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục xoa thuốc mỡ ở chỗ sưng bầm sau lưng Lâu Thành: “Tôi đã nói mà, bình thường đánh nhau cậu sao có thể là đối thủ của Ngô Đông, nhưng có thể đánh bại hắn cùng hai tên lưu manh khác dưới loại tình huống này, cậu có nghiệp dư cửu phẩm rồi nhỉ?”
“Lý Mậu sư huynh nói tôi xấp xỉ rồi.” Lâu Thành “thản nhiên” trả lời.
“Ba tuần nghiệp dư cửu phẩm...” Thái Tông Minh trầm mặc một hồi, ra vẻ khoa trương nói, “Huấn luyện viên, tôi cũng muốn tham gia huấn luyện đặc biệt!”
Lâu Thành cười nói: “Cậu vẫn là tiếp tục làm Chủy Vương nghề rất có tiền đồ này đi.”
Thái Tông Minh vừa xoa bóp chỗ sưng của Lâu Thành vừa thở dài: “Thật ra, nhìn thấy cậu tiến bộ lớn như vậy, tôi thật sự rất giật mình, nhìn thấy các cậu vì giấc mộng hội võ đạo mà cố gắng như vậy, tôi cũng có chút chịu cuốn hút, tôi một lần trước nghiêm túc như vậy, vẫn là thời điểm theo đuổi người yêu bây giờ.”
“Muốn tới thì tới đi!” Lâu Thành nhìn TV phía trước, bên trên là thi đấu võ đạo chuyên nghiệp Thập Châu phái cùng Quan Ngoại minh, chúng nó đều thuộc về lưu phái tầng giai cao nhất, đều sở trường thân thể trong võ đạo, một bên thân hình tỏa ra ánh kim loại, một bên năng lực khôi phục rất mạnh, thể lực giống như không có khô kiệt, thương thế nháy mắt là tiêu tan hết.
Thái Tông Minh cười gượng hai tiếng: “Tôi cũng chỉ ngoài miệng nói một chút, muốn là muốn, nhưng tôi vẫn luyến tiếc thời gian ngủ nướng cùng chơi game.”
“Vậy cậu lúc trước là luyện võ như thế nào?” Lâu Thành không dám tưởng tượng Thái Tông Minh trước kia là kiên trì như thế nào.
Thái Tông Minh hòa tan dược lực, vỗ vỗ lưng Lâu Thành, khen một tiếng: “Rắn chắc co dãn, tôi lúc trước à? Lúc ấy thủ phủ cái thành phố nhỏ nát của chúng tôi, con trai bị bắt cóc, vơ vét một món xong vẫn bị giết, khiến lòng người hoảng sợ, gia cảnh tôi coi như tàm tạm, cha mẹ tôi lo lắng không chịu nổi, dứt khoát đưa tôi đi võ đạo quán luyện võ, mấy năm đó, võ đạo quán thành phố chúng tô cũng kiếm chác tới mức cười ha ha.”
“Cậu nha, phải có người đốc xúc giám sát mới có thể luyện võ, đúng rồi, bọn cướp đó bắt được chưa?” Lâu Thành tò mò hỏi.
“Đương nhiên bắt được rồi, cục quản lý võ giả bộ cảnh sát phái người xuống, mang bọn họ chặn ở trên núi, xả súng trực tiếp bắn chết, nghe nói thi thể cũng nát bét...” Thái Tông Minh nói về chuyện cũ quê nhà.
Vừa tán gẫu, Lâu Thành vừa đăng nhập QQ, phát ra cái khuôn mặt tươi cười cho Nghiêm Chiêu Kha:
“Hôm nay chơi thật sự vui vẻ.”
Ngàn lời và vạn ngữ, kích động cùng cao hứng, đều áp súc đến trong câu này.
Đợi thi đấu võ đạo chấm dứt, Thập Châu phái suýt soát thủ thắng, Lâu Thành trở lại phòng ngủ nhỏ, Nghiêm Chiêu Kha mới trả lời tin tức, cũng là khuôn mặt tươi cười: “Mình cũng vậy.”
Ba chữ ngắn ngủn khiến Lâu Thành cảm thấy hơi ấm áp.
Nghiêm Chiêu Kha tiếp tục gửi đến tin tức: “Vừa rồi đang xem Thập Châu phái thi đấu, Sư Vương vẫn uy mãnh giống như lúc còn nhỏ của chúng ta.”
“Sư Vương” Thượng Hữu Đức, cường giả đứng đầu Thập Châu phái, tuổi gần năm mươi, là đại cao thủ trong trí nhớ lúc còn nhỏ của Lâu Thành, từng lấy được sáu danh hiệu, bao gồm vương giả —— “Sư Vương” .
“Thực khéo, mình cũng đang xem! Nhưng chỉ xem được một nửa, lúc trước ở bên hồ cùng người ta ‘luận bàn’ một trận.” Lâu Thành sốt ruột không chờ nổi mang chuyện thực chiến chia sẻ với Nghiêm Chiêu Kha.
Cô bởi vì bản thân tiếc nuối, là người mê thi đấu võ đạo cuồng nhiệt, đối với loại chuyện này hẳn là cảm thấy hứng thú nhỉ?
Nghiêm Chiêu Kha trả lời rất nhanh: “Luận bàn? Cậu không bị thương gì chứ?”
Phía sau thì kèm theo cái vẻ mặt kinh ngạc ngây người.
Thấy Nghiêm Chiêu Kha phản ứng đầu tiên là quan tâm mình có bị thương hay không, Lâu trong lòng Thành ấm áp, khóe miệng không tự giác liền cong lên, mười ngón ấn như bay, phối với vẻ mặt mỉm cười nói: “Không sao, trên lưng có vết bầm, mình đã bảo bạn học Tiểu Minh dùng chai thuốc đó cậu cho mình bôi rồi, cái khác không nói, chai thuốc đó là thật sự không tệ.”
“Đương nhiên, ánh mắt của mình!” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt đắc ý, “Cậu sao đang yên đang lành chạy đi bên hồ? Chúng ta không phải mới từ biệt không bao lâu sao? Rốt cuộc là luận bàn hay là đánh nhau thế?”
Nhìn ra được sự tò mò của cô, Lâu Thành không muốn nữ hài tử hiểu lầm mình là thiếu niên bất lương thích đánh nhau, vội vàng trả lời: “Hôm nay quá vui, cho nên muốn chạy bên hồ đi đứng cọc, bình tĩnh một chút.”
“Cậu ngố quá!” Nghiêm Chiêu Kha trả lời.
Lâu Thành tiếp tục nói: “Kết quả đến bên hồ, gặp được hai tên lưu manh cố ý gây sự, mình vốn không tính để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ trực tiếp bao vây, phía sau còn có người quen.”
“Người quen?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt dễ thương đỉnh đầu treo dấu chấm hỏi.
“Đúng, người quen, Ngô Đông của võ đạo xã.” Lâu Thành không cố tạo sự tò mò nữa.