Mục lục
Võ Đạo Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà trải qua hôm nay thực chiến mạo hiểm lại kịch liệt như vậy, cọc công cùng đấu pháp của mình cuối cùng đã bước qua bậc cửa đó, bắt đầu hòa hợp một thể, nhưng cụ thể thực lực đến tiêu chuẩn gì còn không phán đoán ra được.

Trầm tĩnh lại, Lâu Thành bỗng nhiên cảm thấy nghĩ mà sợ, vừa rồi thật là sính cái dũng huyết khí nhất thời, mới muốn thử thực chiến thật sự, đợi tới khí huyết bình phục, thu thập tàn cục như thế nào liền trở thành nỗi lo trong lòng, đánh nhau loại chuyện này là sẽ bị xử phạt, nếu xuống tay còn không biết nặng nhẹ, mình chỉ có ăn cơm nhà nước!

May mà, vừa rồi mình ra tay đều có chừng mực, không hướng vào chỗ yếu hại, chỉ có cuối cùng đá Ngô Đông một cước đó, bởi vì mắt không nhìn thấy, không có cách nào khống chế, nhưng nhìn bộ dáng hắn dừng quay cuồng bắt đầu xoa chân, cũng không tính có gì quá đáng ngại.

Lệnh cấm võ thực không phải lời nói suông... Lâu Thành thu liễm lo lắng, giữ bình tĩnh, nghĩ chút, mỉm cười nói với Ngô Đông:

“Ngô sư huynh, anh năm thứ tư sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

Ngô Đông ôm chân, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Thành, chỉ cảm thấy tân sinh năm thứ nhất trước mắt trầm ổn có thừa, câu nói đầu tiên đã nói trúng điểm yếu của mình, hoàn toàn không nhìn thấy chút lo lắng nào cả, lại liên tưởng đến một cước xuất quỷ nhập thần của đối phương vừa rồi, cùng với sự bình tĩnh khi không mở được mắt, nhất thời có loại cảm giác hoàn toàn không quen biết hắn.

Ở dưới ánh mắt của hắn, mình thế mà nhịn không được dời đi ánh mắt.

Đây còn là tân sinh ngây ngô kia của lúc trước sao?

Đây còn là kẻ ba tuần trước đối luyện luống cuống tay chân sao?

Ngô Đông lần đầu tiên hoài nghi đầu óc của mình, ở dưới tình huống không được đặc biệt chiêu mộ về võ đạo, học sinh có thể thi đỗ Tùng đại đều sẽ không thiếu chỉ số thông minh, nhưng quá khứ biết cùng trước mắt chứng kiến mâu thuẫn, khiến hắn có loại cảm giác thế giới nhận biết bị đảo điên.

Mình có thể là đang nằm mơ hay không?

Thấy Ngô Đông bị một câu của mình chấn trụ, Lâu Thành lặng lẽ thở ra, ra vẻ cao thâm nói: “Tháng mười đã bắt đầu tìm việc, Ngô sư huynh thế mà còn có tâm tình qua lại với hai tên lưu manh, nhưng tôi vẫn là cảm ơn anh vừa rồi chỉ đạo, khiến võ đạo của tôi có thể tiến thêm một bước.”

Giáo chiêu chính là hội thông báo tuyển dụng vườn trường, bình thường tập trung ở nửa năm đầu của năm thứ tư, đến học kỳ sau, số lượng giảm nhanh, càng nhiều là dựa vào tự mình lên mạng cùng ra ngoài tìm, ý tứ ngầm của Lâu Thành chính là chuyện này trở thành võ đạo luận bàn, hai bên đều không lộ ra ngoài, ngươi thanh thản ổn định suy xét chuyện giáo chiêu tìm công việc, nếu không thật sự làm to chuyện, mang theo hai tên lưu manh ở trong vườn trường đánh nhau ngươi cả người là miệng cũng nói không rõ, rõ ràng phải gánh trách nhiệm lớn hơn nữa, ta nói không chừng còn có thể dựa vào lý do bị lưu manh bắt nạt phản kích được trường học khen ngợi, nhiều lắm cũng chỉ bị xử phạt, lúc năm thứ tư bình thường còn có thể nhân tính hóa huỷ bỏ, ngươi chỉ sợ sẽ phải lãng phí bốn năm thời gian đại học.

Ngô Đông mặt âm trầm, hồi lâu mới nói:

“Lâu sư đệ Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi chỉ tùy tiện chỉ đạo một phen, không cần quá để ý.”

Làm võ giả, thường tiếp xúc thứ tương tự, giọng điệu nói chuyện khó tránh khỏi ở một số phương diện nào đó tiếp cận phong cách cổ.

“Vẫn phải cảm ơn Ngô sư huynh.” Thấy Ngô Đông chịu nhũn, Lâu Thành cười ha ha, chắp tay, nhìn thanh niên xăm trổ cùng thanh niên đầu cua li một cái, sải bước, bắt đầu chạy lần nữa.

Ngô Đông bên này giải quyết xong, sự tình liền xong xuôi, về phần hai thanh niên lêu lổng, Lâu Thành căn bản không cảm thấy có vấn đề lớn bao nhiêu, làm đại học hàng đầu cả nước, trường đại học tốt nhất Tùng Thành, đám lưu manh nếu dám dẫn người xông vào trường, bắt nạt sinh viên, đó là ngại sống không đủ lâu, nếu muốn ở ngoài trường chặn mình, trừ phi bọn họ không kiếm ăn, mỗi ngày nhìn chằm chằm nơi đó, chỉ là chuyện đánh nhau, ai sẽ coi như thù giết cha? Nhiệt huyết qua đi, cũng chỉ khi ngẫu nhiên gặp được mới có phiền toái.

Nhìn thấy Lâu Thành bước chân nhẹ nhàng, bắt đầu chạy một lần nữa, mang theo một làn gió thổi qua phía trước hai người mình, thanh niên đầu cua cùng thanh niên xăm trổ nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

“Đệch, hắn con mẹ nó còn có thể chạy!” Thanh niên đầu cua vẻ mặt thấy đĩa bay.

“Đây là quái vật à...” Thanh niên xăm trổ dụi dụi hai mắt của mình.

Trong lòng bọn họ một lần nữa sinh ra vài phần sợ hãi, sợ hãi đối với kẻ phi nhân loại.

...

Trở lại phòng ngủ, Lâu Thành không muốn đi phòng tắm xếp hàng, liền ở gian rửa mặt dùng nước lạnh dội ——WC trong ký túc xá bọn họ có ống nước, có vòi sen, có máy giặt quần áo, đều là Tần Mặc gã con ông cháu cha này kiếm, nhưng hắn cũng chỉ từng dùng một lần, bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, về phần vấn đề phụ đạo viên kiểm tra, khai giảng đã hai tháng, Lâu Thành mới từng ở trên lớp thấy phụ đạo viên bốn lần, trong ký túc xá cho tới bây giờ chưa từng thấy, dù sao khu trường mới là quản lý kiểu phong bế, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, giao cho ban cán bộ là được rồi.

Thay xong quần áo, lau tóc, Lâu Thành từ gian rửa mặt đi ra, liền đụng phải Thái Tông Minh ở phòng khách xem võ đạo trực tiếp.

“Ôi chao, Chanh Tử, cậu vừa rồi đi nơi nào? Sao giờ mới trở về? Sẽ không là thành công rồi chứ? Đi rừng cây nhỏ sao?” Thái Tông Minh vẻ mặt hóng hớt, mặt rất gian.

Lâu Thành nghĩ chút, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy à, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, nữ thần của cậu nhìn qua là biết không quá dễ theo đuổi, bằng không nào tới lượt cậu? Nhưng chỉ cần công phu sâu, chày sắt cũng có thể mài thành cây kim, cậu bảo trì hôm nay phát huy, vẫn có hi vọng, hiện thực phần nhiều là chuyện một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, mèo mù sẽ luôn gặp được chuột chết.” Thái Tông Minh vừa cổ vũ vừa trêu chọc.

Lâu Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, đi đến sô pha đơn giản ngồi xuống, vừa định tựa một chút, lưng truyền đến một trận đau đớn, khiến hắn hít sâu một hơi.

Ngô Đông ra tay thật đúng là không nhẹ!

“Tiểu Minh, đến giúp tôi nhấn tan vết bầm.” Lâu Thành vừa nói vừa đứng dậy, hướng phòng ngủ nhỏ của mình bước đi, vết thương sưng bầm sau lưng chỉ có thể nhờ người khác hỗ trợ.

“A?” Thái Tông Minh vẻ mặt mờ mịt, “Cậu sẽ không là Bá Vương ngạnh thượng cung*, bị nữ thần nhà cậu đánh chứ?”

(*: Dùng sức cưỡng ép)

“Cả cái đầu của cậu nghĩ đều là những thứ quỷ gì vậy?” Lâu Thành tức giận nói.

Trong phòng ngủ nhỏ, Triệu Cường hôm nay cùng Trang Tiểu Quân một thuyền, nói chuyện coi như hòa hợp, đang viết tác nghiệp để tìm sự bình tĩnh, Trương Kính Nghiệp xin được QQ của Phan Tuyết, vừa xem phim vừa trò chuyện, từ khía cạnh khác hỏi chuyện thú vị phòng ngủ bọn họ, Khâu Chí Cao đứng ở bên cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài, trầm ngâm thật sâu.

Lâu Thành nhịn cười, cầm chai thuốc mỡ Nghiêm Chiêu Kha cho, trở lại phòng khách, đưa cho Thái Tông Minh, bản thân ngồi chễm chệ xuống, cởi áo thun, lộ ra vết thương bầm tím sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK