“Không có việc gì chứ?” Lâu Thành đỡ lấy cô gái, quan tâm hỏi một câu. Nghiêm Chiêu Kha giật mình, tựa như còn chưa phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngây thơ cùng mờ mịt, thẳng đến khi thân thể được bạn trai đỡ, mới từng chút một nở rộ nụ cười, ánh mắt như nước nhìn sang bên cạnh, che giấu đắc ý nho nhỏ cùng vui sướng nho nhỏ, ra vẻ không quá để ý nói: “Không có gì, chỉ là tiêu hao quá lớn. Cậu vừa rồi làm mình sợ muốn chết, nháy mắt đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.