Phành! Tiếng trầm đục như trống đập vào trong lòng hắn, bên tai An Triêu Dương bỗng vang lên một ca khúc đã lâu chưa từng nghe lại: “Cả mùa hè trôi qua, nỗi đau vẫn chưa dịu đi chút nào, lái xe đi ở quốc lộ vô biên vô hạn, có cảm giác rời khỏi chính mình...” (bài Hoàng Hôn – bản tiếng Việt là Phai dấu cuộc tình) Đó là giai điệu ưu thương hắn cấp hai nghe đi nghe lại cấp ba thỉnh thoảng nhớ lại, thường thường bởi vậy bi thương không kềm chế được. Năm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.