Lâu Thành đau lòng bởi cô gái đau khổ, cho dù cách ngàn dặm, không thể làm chút gì đó, có ý quan tâm an ủi, lại không biết nên biểu đạt như thế nào tương đối tốt, dù sao cũng là đề tài riêng tư, bởi vậy hơi tỏ ra nôn nóng, như là mãnh thú bị nhốt ở nhà nhỏ, tả xung hữu đột cũng tìm không thấy lối ra.
Đúng lúc này, hắn linh quang chợt lóe, rất nhanh móc di động QQ, sau đó đăng nhập ở trên máy tính, gửi biểu cảm lấy cục gạch đập đầu mình: “Mình, mình là thật không nghĩ tới, trước kia hoàn toàn chưa từng tiếp xúc chuyện tương tự...”
Chỉ từng thấy ở tài liệu giảng dạy sức khỏe, một số sách linh tinh cùng một ít thảo luận...
Gửi xong tin tức này, hắn mở thông tin di động, gọi cho Thái Tông Minh, thỉnh cầu Chủy Vương chỉ đạo ngoài sân!
Đô, đô, đô, ở lúc tin tức Nghiêm Chiêu Kha trả lời xuất hiện, Thái Tông Minh cũng tiếp điện thoại: “Alo, Chanh Tử?”
“Chủy Vương, Chủy Vương, có chuyện muốn hỏi cậu!” Lâu Thành không hàn huyên chút nào, vào thẳng chủ đề.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn dừng lại ở trên màn hình máy tính, thấy Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm cười trộm nói: “Cậu nếu rất quen thuộc rất là dân trong nghề, vậy mới kỳ quái...”
Lâu Thành một tay cầm điện thoại, một tay mổ cò gõ chữ, thuận miệng hỏi: “Nữ sinh lúc này đều đặc biệt đau sao?”
Trong ống nghe di động, Thái Tông Minh bật cười một tiếng: “Gặp được chuyện gì? Vội vã tìm tôi hỏi như vậy, khẳng định có liên quan với nữ thần của cậu! May mà cậu chưa hơn nửa đêm gọi điện thoại, bằng không tôi bóp chết cậu!”
“Ha ha.” Lâu Thành cười gượng hai tiếng, “Tôi hỏi cậu nha, nữ hài tử thời điểm thân thể không thoải mái cũng không phải quá nghiêm trọng, nên biểu đạt quan tâm như thế nào?”
Nghiêm Chiêu Kha chuyện kia tới thuộc loại riêng tư, tuyệt đối không thể kể cho nam nhân khác!
Lúc này, Nghiêm Chiêu Kha trả lời: “Xem thể chất cá nhân, có người có thể đau chết đi sống lại, liên tục vài ngày mới yếu bớt, có người không hề cảm giác, còn có thể tiếp tục uống đồ lạnh, mình là ngày đầu tiên đặc biệt đau, ngày hôm sau là ổn rồi.”
Lâu Thành lại mổ cò, chuẩn bị quan tâm một câu, nói nếu đặc biệt đau uống nước ấm có thể hóa giải một chút.
“Hê hê, tình cảnh tương tự biểu đạt quan tâm như thế nào từng người khác nhau, nhưng có lời tuyệt đối không thể nói, đó là không thể bảo nữ hài tử đi uống nước ấm.” Thái Tông Minh giọng điệu như có hứng thú.
Ặc... Lâu Thành dừng mổ cò, mang nội dung vừa rồi gõ xóa hết toàn bộ, mặt khác phát ra câu: “Mình quả nhiên vẫn quá ngây thơ, cho rằng đều không sai biệt lắm...”
Lúc gõ chữ, hắn mờ mịt khó hiểu hỏi: “Vì sao không thể nói uống nước ấm? Tôi cảm thấy rất có hiệu quả nha, hơn nữa cô ấy ở tỉnh Giang Nam đón Tết, cách tôi hơn một ngàn km, tôi cũng không có cách nào khác.”
“Vấn đề này, trên mạng thật ra có rất nhiều đáp án, nhưng tôi cảm thấy cũng không đủ chỉ thẳng bản chất, xem ở trên giao tình của chúng ta, tôi liền dạy miễn phí cậu tâm đắc họ Thái đi.” Thái Tông Minh bày ra một tư thế thích lên mặt dạy đời, “Uống nước ấm chuyện này thực chất ở chỗ trình độ dụng tâm của cậu, nói cách khác, nữ hài tử xem không phải thứ cậu nói, trả lời cái gì, làm cái gì, mà là trình độ dụng tâm, trình độ coi trọng, trình độ quan tâm lộ ra dưới những hiện tượng mặt ngoài này, đây mới là vấn đề mấu chốt!”
Lâu Thành nghe có chút mê mang:
“Nói… nói rõ chút nữa, ta có chút không hiểu lắm.”
Lúc này, Nghiêm Chiêu Kha lại trả lời: “Cậu lúc cấp ba chưa từng gặp được thời điểm nữ ngồi cùng bàn không thoải mái?”
“Ai cũng có lúc không thoải mái mà...” Lâu Thành phát ra biểu cảm vô tội, không có năng lực gõ nhiều chữ hơn nữa.
Đầu kia điện thoại, Thái Tông Minh giải thích: “Cậu suy nghĩ một chút, nói ra uống nước ấm ba chữ này, cậu tiêu phí bao lâu thời gian tự hỏi, dùng bao nhiêu tinh lực?”
“Chuyện trong chớp mắt, nghĩ đến còn thiếu chút nữa nói ra miệng.” Lâu Thành tựa như có chút hiểu.
Thái Tông Minh cười ha ha nói: “May mà cậu kịp thời gọi điện thoại cho tôi, cậu xem, dùng uống nước ấm để quan tâm nữ hài tử, ngay cả khiến cậu chết mấy tế bào não cũng không làm được, ngay cả một chút thời gian của cậu cũng không lãng phí, cậu không cảm thấy thế này quá lấy lệ sao? Có phải không đủ dụng tâm, không đủ coi trọng hay không?”
“Đã hiểu!” Lâu Thành bừng tỉnh đại ngộ.
Thái Tông Minh chậc chậc nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, cho nên, cho dù cậu hao chút tế bào não, tìm hoặc là nghĩ cái trò cười kể cho nữ hài tử nghe, để cô ấy dời đi sức chú ý, cũng mạnh hơn trống rỗng nói một câu uống nước ấm nha, buồn cười hay không tạm không luận, ít nhất cô ấy nhìn ra được cậu đang dụng tâm đi nghĩ đi tìm, mà không phải lấy lệ, cậu đã hiểu bản chất, nên quan tâm như thế nào không phải đơn giản sao? Quan trọng không phải nói gì đó làm cái gì, mà là ở trong quá trình này thể hiện ra cậu dụng tâm cùng coi trọng.”
“Lấy ví dụ, biểu hiện dụng tâm nhất coi trọng nhất là cái gì, lập tức đặt vé máy bay, tốn cả đêm bay qua, sáng sớm ngày hôm sau xuất hiện ở cửa nhà cô ấy, nếu bệnh tình không chuyển biến tốt, liền bá đạo đưa cô ấy đi bệnh viện, chiếu cố cô ấy, chạy trước chạy sau, nếu bệnh tình đã chuyển biến tốt, thì mang chút ăn bữa sáng cô ấy thích, ở phòng bếp bận rộn một phen vì cô ấy, đương nhiên, quan hệ không đến trình độ nhất định cẩn thận dùng, trong nhà cô ấy có người khác cẩn thận dùng, không có tiền càng phải cẩn thận dùng...”
“Móa, Tình Thánh, nghe đoạn lời này của cậu, còn hơn mười năm đèn sách nha!” Lâu Thành vừa cẩn thận nghe, phát ra tán thưởng, vừa xem nội dung trên màn hình máy tính.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời: “Nam sinh các cậu nha, có phải đều trì độn như vậy hay không, lúc cấp hai, có lần một nữ sinh lớp bọn mình đến tháng, sắc mặt rất tái nhợt, bạn ngồi cùng bàn cô ấy hoàn toàn chưa phát hiện, còn muốn bảo cô ấy tiếp tục hỗ trợ mang bữa sáng, mang cái quỷ à!”
“Mình đều là mang bữa sáng giúp người ta...” Lâu Thành gõ từng chữ một.
Mà nghe được hắn tán thưởng, Thái Tông Minh hắc một tiếng: “Tinh túy Thái thị tâm pháp đã dạy cho cậu, cụ thể phát huy như thế nào, xem ngộ tính của bản thân cậu! Tôi chỉ có thể giúp cậu đến nơi đây!”
Lâu Thành thiệt tình thực lòng hô một câu:
“Chủy Vương! Cậu chính là thần tượng của tôi!”
“Cút, đừng tưởng rằng khen một câu như vậy đã muốn xù tiệc tạ ơn sư phụ! Đi học mời tôi một bữa to!” Thái Tông Minh “hung tợn” nói, dập điện thoại.
Buông di động, Lâu Thành thấy Nghiêm Chiêu Kha còn chưa trả lời, phát hiện mình vừa rồi vừa gọi điện thoại vừa tán gẫu QQ, gửi nội dung tựa như có chút lấy lệ, lúc này lại bồi thêm một câu:
“Bị cậu nói như vậy, mình tựa như đã hiểu một việc, đó là vấn đề làm phức tạp mình đã lâu!”
Đây quả thật là thấy dòng nội dung trên của Nghiêm Chiêu Kha đạt được linh cảm, chỉ là số lượng từ quá nhiều, không thích hợp mổ cò.
“Chuyện gì?” Nghiêm Chiêu Kha trở lại biểu cảm nghi hoặc.