Lâu Thành lúc này đang hắt nước lạnh vào trên mặt mình, dùng lạnh lẽo làm tỉnh táo cơn nóng rực, cảm thấy vừa rồi lại đã trải qua một phen thiên nhân giao chiến. Đây thật sự là thể nghiệm vừa tuyệt vời vừa đau khổ nha! Chờ hắn bình ổn lại, trở lại phòng, Nghiêm Chiêu Kha đã lộ ra nét mệt mỏi, dùng chăn mang mình bọc rất kín nói: “Chanh Tử, mình ngủ một lát, cậu lát nữa mười một giờ rưỡi đánh thức mình ăn cơm.” “Được, cơm nước xong chúng ta lại thảo luận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.