Sau khi tranh thủ được năm trăm tệ phí sinh hoạt thêm vào, hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, dùng tiền đã sớm vào trong phần mềm thanh toán di động mua vé.
Bởi vì còn chưa tới xuân vận*, vé đi Viêm Lăng rất dễ mua, vì tiết kiệm tiền, hắn mua ngoài chín giờ tối, đến Viêm Lăng đã qua mười hai giờ đêm, mà sau đó vé từ Viêm Lăng trực tiếp về nhà vận khí không tệ, vừa vặn còn mấy tấm, không cần vào phần mềm tranh cướp.
(*: cuộc hành trình về quê hàng năm của người Trung Quốc vào dịp Tết, thường được đánh giá là luôn quá tải và rất khó khăn cho việc mua vé, chi phí tăng cao…)
“Hôm nay đến đã khuya, ở lại khách sạn phụ cận nhà ga đi, ngày hôm sau đeo hành lý đi sân bãi thi đấu, nếu thua, trở về nhà ga xem có thể sửa đăng ký hay không, nếu là thắng, ở chung quanh tìm khách sạn nhỏ nhà trọ nhỏ khác...” Lâu Thành làm kế hoạch, có thể ở trên mạng dự định trước thì dự định trước hết, miễn cho đến lúc đó tất cả đều kín khách thì trợn tròn mắt.
Làm xong tất cả cái này, Lâu Thành lên QQ, muốn mang chuyện này chia sẻ với Nghiêm Chiêu Kha.
Lúc sắp gửi tin tức, hắn bỗng nhiên dừng lại, trong lòng nói thầm.
Nói trước cho Nghiêm Chiêu Kha chuyện thi đấu lôi đài tựa như không tốt lắm nhỉ, nếu ta một vòng đã bị đào thải, bị cô ấy hỏi, vậy mất mặt bao nhiêu? Vẫn là chờ kết quả không tệ, lại nói cho cô ấy, chia sẻ với cô ấy đi...
Nhưng, nếu đến lúc đó lại chia sẻ, cô ấy có thể cảm thấy ta là người thích giấu diếm sự tình hay không, thế mà có thể luôn giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra, không nhắc tới chút nào cả...
Nghĩ trước nghĩ sau, Lâu Thành quyết định vẫn là thành thực một chút tương đối tốt, gửi cái biểu cảm cười to:
“Vừa lúc cậu không về Tú Sơn, mình tìm cái thi đấu lôi đài tham gia, gia tăng chút kinh nghiệm thực chiến.”
Đến khoảng chín giờ sáng, Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm hâm mộ hai mắt tỏa sáng:
“Thi đấu lôi đài gì thế?”
“Thi đấu lôi đài tiểu võ thánh cúp Phượng Hoàng, ở Viêm Lăng thị, Thi lão đầu thuận miệng nhắc tới một câu, mình nghĩ dù sao không có việc gì, báo danh thử xem, ngày mai liền bắt đầu thi đấu, mình đêm nay lên tàu...” Lâu Thành mang tình huống thi đấu lôi đài giới thiệu đại khái một lần.
“Mình ngày mai bay buổi sáng, không tham gia được... Cậu cần phải biểu hiện thật tốt, không thể làm võ đạo xã đại học Tùng Thành mất chúng ta mặt! Mình sẽ nhìn chằm chằm cậu!” Nghiêm Chiêu Kha gửi biểu cảm mắt sáng ngời.
Khoảng cách tới năm giờ chiều, Lâu Thành rất nhanh mang quần áo tắm rửa, mấy bộ quần áo luyện công, tạp vật khác cùng bút ký máy tính thu vào ba lô to của mình —— còn lại rất nhiều thì khóa ở trong ngăn tủ, về nhà còn sợ không có quần áo mặc?
Đeo ba lô to, cảm giác nhẹ hơn trước kia rất nhiều, hắn trước cáo biệt với đám người Triệu Cường, sau đó gõ vang cửa phòng ngủ nhỏ cách vách.
“Chủy Vương, tôi buổi tối lên tàu, cậu thì sao?” Hắn hỏi Thái Tông Minh.
Thái Tông Minh cười nói: “Còn không biết, vị kia nhà tôi tới Tùng Thành trước, chơi vài ngày lại về.”
Nhìn hắn vẻ mặt nụ cười người thắng cuộc đời, Lâu Thành nắm tay đấm bả vai hắn một phát:
“Sang năm gặp!”
“Sang năm gặp!” Thái Tông Minh phất phất tay.
Không có ly biệt u sầu, Lâu Thành chạy tới bến xe của trường, nơi đó đã có rất nhiều người xếp hàng, đợi hơn nửa giờ mới đến lượt.
Đặt xong hành lý, ngồi lên chỗ ngồi, cảnh sắc khu trường học lùi về sau từng chút một, Vi Thủy hồ kết một tầng băng mỏng, tòa nhà dạy học bao phủ ở dưới hoàng hôn lạnh lẽo, phố buôn bán người đi đường lui tới trở nên thưa thớt, đều nhanh chóng xẹt qua ở đáy mắt Lâu Thành.
Đến lúc này, hắn mới sinh ra chút cảm khái phải rời khỏi nơi này một tháng.
...
Trong tàu, Nghiêm Chiêu Kha bởi vì ngày mai cần sáng sớm bay đi tỉnh Giang Nam, lúc mười một giờ đã chúc ngủ ngon đi ngủ rồi. Lâu Thành ngủ gật, chợt bừng tỉnh, phát hiện còn có mười phút đã đến Viêm Lăng thị.
Ngoài cửa sổ bóng đêm cực dày, đèn đuốc xa lạ mơ hồ lui ra phía sau, Lâu Thành kinh ngạc nhìn một màn này, đáy lòng nổi lên vài phần phiền muộn cùng sợ hãi.
Nơi mình sắp đi là một thành thị hoàn toàn xa lạ!
Cảnh sắc mình nhìn thấy là cảnh sắc hoàn toàn xa lạ!
Trong thành thị xa lạ không có người quen biết thật sự, trong cảnh sắc xa lạ không cảm thụ được sự ấm áp quen thuộc.
Tàu dừng lại, hắn theo đám người ra bên ngoài, rời sân ga, một cơn gió lạnh ập tới, vừa mát lạnh vừa băng hàn.
Lâu Thành rùng mình một cái, xin miễn xe đen cùng khách sạn nhỏ mời, đeo ba lô thật to, nhìn dẫn đường trên di động, đi lên một quốc lộ rộng lớn, đi khách sạn ở ngay phụ cận.
Quốc lộ yên tĩnh, khó thấy bóng người, hai bên có một gốc cây lại một gốc cây bên đường, ở trong bóng đêm giống như quái vật mở ra cái miệng rộng, không có khác biệt quá lớn với thành thị khác, nhưng hương vị xa lạ vẫn đập vào mặt mà đến, theo đêm tối, khiến Lâu Thành có loại cảm thụ một mình ở tha hương là dị khách.
Trước kia đến nơi xa lạ, mình đều không phải một mình một người, hoặc là có cha mẹ thân thích làm bạn, hoặc là có sư phụ cùng bạn học võ đạo xã, mà một lần này, mình lữ khách cô độc nơi chân trời, một mình xông vào tha hương, vì một phần giấc mộng võ đạo kia, vì giai đoạn mới của cuộc đời!
Nghĩ đến giấc mộng, nghĩ đến Nghiêm Chiêu Kha, nghĩ đến thi đấu lôi đài, Lâu Thành hít một hơi thật sâu, ở trong đêm tối, ở trong thành thị xa lạ, ở nơi trống trải không người, bắt đầu chạy bước nhỏ, trong miệng khẽ hát lên một bài hát cũ kỹ:
“Tôi biết tương lai của tôi không phải mộng”
“Tôi nghiêm túc trải qua mỗi một phút đồng hồ”
“Tương lai của tôi không phải mộng”
(*: Bài Tương lai của tôi không phải giấc mơ)
Đêm lạnh như nước, tiếng ca vang vọng, bóng người xa dần.
***
Khách sạn nhỏ Lâu Thành đặt ở phụ cận nhà ga do nhà khách chính quy cải biến ra, phỏng theo kinh doanh lữ quán thanh niên, có thể lấy giường ngủ mà không phải phòng luận giá, tương đối rẻ hơn rất nhiều, thích hợp hắn loại học sinh phải tiêu tiền tiết kiệm này.
Đương nhiên, khách sạn nhỏ này so với thanh niên lữ quán sa hoa hơn một chút, căn cứ trên mạng đánh giá, tương đối yêu tĩnh tương đối chính quy, không phức tạp như vậy.
Sau khi tiêu phí mười phút thời gian chạy bước nhỏ đến khách sạn, Lâu Thành đăng ký chứng minh thư, ở dưới nhân viên phục vụ dẫn dắt tiến vào phòng, đây là một phòng hai giường ngủ, cái giường sát vào phía trong đã có người vào ở, đang ngủ ngáy vang như sấm, thế mà chưa bị tiếng mở cửa đánh thức.
Lâu Thành nhíu nhíu mày, nhưng nghĩ đến chỉ là nhà trọ nhỏ mấy chục tệ, lại thư giãn thoải mái, tiền nào đồ nấy, không thể yêu cầu xa xôi quá nhiều.
Chờ nhân viên phục vụ rời khỏi, hắn mang ba lô cùng vật phẩm đáng giá trên người đều khóa vào trong ngăn tủ giường ngủ của mình, rón rén tay chân tiến vào buồng vệ sinh, đánh răng tắm rửa ngồi bồn cầu, xử lý xong tất cả cái này, mới cởi áo khoác cùng quần bò, nằm đến trên giường.
Giường không tính là mềm, nhưng so với chỗ ngồi của tàu đã tốt hơn nhiều, từ các chỗ tiếp xúc an ủi thân thể Lâu Thành, để cảm xúc của hắn chậm rãi phiêu tán.
Thành thị xa lạ, nơi xa lạ, giường xa lạ, tất cả đều là xa lạ như thế, không có một chút giao nhau nào với cuộc sống trong quá khứ.