Mục lục
Võ Đạo Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh răng xong, cầm lấy chìa khóa Thi lão đầu gọi người cho, Lâu Thành tay chân rón rén ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang, ở trong một mảng hào quang đèn đường tối tăm mở ra cửa ký túc xá, ở trong sương vạn vật yên tĩnh chậm rãi chạy hướng bờ hồ ngày hôm qua.

Tới bên hồ, cách năm giờ năm mươi còn có vài phút, nhưng Thi lão đầu đã chờ ở nơi đó, có một chiếc xe đạp đỗ bên cạnh.

Sư phụ so với ta còn tới trước... Lâu Thành đột nhiên có vài phần cảm kích, chạy qua, cung kính hành một lễ.

“Không tệ, không cần ta gọi điện thoại thúc giục.” Thi lão đầu cười hê hê, “Trước khi dạy con cọc công khác, chạy dài rèn luyện trước đi.”

“Chạy dài?” Lâu Thành nghi hoặc hỏi lại.

Có Kim Đan khôi phục mệt nhọc, mình chạy dài còn có ý nghĩa gì?

Thi lão đầu lấy ra điếu thuốc hút: “Tuy ở giai đoạn luyện thể, luận võ dựa vào sức bật, lực lượng bản thân cơ bắp cùng bộ pháp như vậy là đủ rồi, nhưng con phải nhớ kỹ ‘Đan Khí’ cảnh trọng điểm không phải ‘Khí’, là ‘Đan’, thân thể hài hòa thống nhất đến gần như hoàn mỹ, lực lượng, ý chí, cơ bắp hoàn toàn như một, phối hợp vận hành thao tác, có kích tất ứng, giống như đại đan, cho nên, thiếu sự chịu đựng một vòng này thân thể là rất khó đạt tới loại cảnh giới này.”

“Vì sao trường học võ đạo, võ đạo xã trung học, võ đạo xã đại học bình thường, võ đạo quán bình thường, rất ít có thể xuất hiện võ giả ‘Đan Khí’ cảnh, cho dù không thiếu cọc công tốt các thứ đó? Chính là thiếu nhận biết tương tự, hừ, đừng nhìn ta nói vô cùng đơn giản, chân truyền một câu, giả truyền vạn quyển sách.”

“Đệ tử hiểu rồi.” Lâu Thành khó xử nói, “Nhưng thật phải chạy sao?”

Sư phụ nói rất có đạo lý, nhưng ở dưới tình huống Kim Đan khôi phục mệt nhọc, chạy dài đối với sức chịu đựng của mình có thể có tăng lên sao?

Thi lão đầu chậc chậc nói: “Không phải sợ khó sợ khổ sợ mệt, võ giả mạnh mẽ nào không phải tiến lên như vậy? Yên tâm, sư phụ sẽ đi theo con, giám sát con.”

Nói xong, lão cười không có ý tốt: “Đương nhiên, sư phụ ta tuổi già sức yếu, sớm không còn sự chịu đựng, con chạy bộ, ta đạp xe!”

Lão dùng sức vỗ vỗ ghi đông xe đạp bên cạnh, đắc ý.

“Thật phải chạy?” Lâu Thành do dự lại thành khẩn nhìn Thi lão đầu.

“Chạy cho ta! Tuổi trẻ sợ mệt cái gì!” Thi lão đầu đanh mặt.

...

Qua hồi lâu, Lâu Thành mặt không đỏ thở không gấp chạy ở phía trước, Thi lão đầu đạp xe, tụt lại xa xa, hơi sau không nối hơi trước đạp, phổi giống như kéo bễ:

“Thằng nhóc, dừng! Dừng!”

“Ngươi, ngươi muốn mệt chết sư phụ ngươi à!”

Lâu Thành ngừng lại, nhịn cười, cố ý thở gấp, nhìn Thi lão đầu “trèo đèo lội suối” đuổi tới.

“Ngươi, ngươi ăn cái gì lớn lên? Luyện võ đạo cái gì, luyện chạy dài à!” Thi lão đầu sắp ngạt thở rồi.

“Là, là sư phụ người bảo con chạy...” Trong mắt Lâu Thành đầy sự vô tội.

Nhưng lần này chạy dài cũng có thu hoạch, so với trước kia, sức chịu đựng rõ ràng tăng lên, không giống ngày đó mới có được Kim Đan, chạy chậm một lúc đã thở hồng hộc, cần Kim Đan bổ sung, hôm nay ít nhất chạy chậm bình thường gấp vài lần khoảng cách.

Nói cách khác, Kim Đan đối với vuốt ve sự mệt nhọc sẽ không ảnh hưởng sức chịu đựng của bản thân nâng cao, thậm chí bởi vì loại vuốt ve này của nó, sức chịu đựng của bản thân nâng cao vượt xa bình thường!

Nghĩ đến điểm ấy, nụ cười trên mặt Lâu Thành suýt nữa không che giấu được.

Một hồi lâu, Thi lão đầu cuối cùng thở bình thường lại, đen mặt nói: “Về sau chạy dài không thể dừng, nhưng con tự chạy, không được lười.”

Nói xong, lão mang Lâu Thành đưa tới chỗ yên tĩnh phụ cận, mang “Lôi Bộ” cọc Điện Hỏa và “Băng bộ” cọc Ngưng Thủy cẩn thận nói một lần, thứ trước là lấy luyện sức bật thân thể là chính, thứ sau rèn luyện cảm quan, tăng lên sức chú ý, cộng thêm cảm ứng nắm giữ thân thể phối hợp biến hóa “cọc Âm Dương”, cùng với rèn luyện lực lượng, rèn luyện chạy dài, luyện tập bộ pháp, vừa lúc hình thành một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.

Dựa theo Thi lão đầu nói, lão mang “Lôi Bộ” cọc Lôi Minh đổi thành “Băng bộ” cọc Ngưng Thủy, hiệu quả tuy không thể nói là tốt hơn, nhưng càng thêm thích hợp Lâu Thành loại người bỏ lỡ thời cơ rèn luyện tốt nhất này.

Ở trên cọc công, Lâu Thành trả giá thêm mỗi một phần cố gắng, đều có thể rõ ràng nhìn thấy thu hoạch đối ứng, tự nhiên chuyên chú trầm mê, không chút lơi lỏng, kế tiếp huấn luyện đặc biệt càng dụng công hơn, mà buổi tối thứ năm không có lớp để hắn thả lỏng tinh thần, nhét đầy động lực.

Buổi chiều thứ sáu, Lâu Thành đeo chéo túi sách, về tới phòng ngủ, còn chưa vào phòng nhỏ đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ bên trong.

“Chuyện gì náo nhiệt như vậy?” Hắn đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy Thái Tông Minh ngồi ở trên vị trí của mình.

“Cậu quên rồi à? Hôm nay chúng ta cùng nữ sinh hẹn hò phòng ngủ.” “Chiến sĩ thi đua” Trương Kính Nghiệp cười trả lời một câu.

“Ồ, kết quả thế nào?” Lâu Thành tuy bản thân không muốn đi, nhưng đối với việc này vẫn rất có hứng thú, rất chú ý chuyện sau đó của bọn họ.

Thái Tông Minh cười đắc ý nói: “Chanh Tử, có tôi ra trận, kết quả còn có thể kém?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều đang cân nhắc đổi cái ngoại hiệu cho Tình Thánh, cậu không biết, cậu ấy hoàn toàn nắm giữ không khí, một cái mồm chọc cho nữ sinh đối diện cười không ngừng, đối với loại người này, bọn tôi cảm giác toàn bộ năng lực toàn bộ sở trường của cậu ấy đều ở trên cái mồm kia.” Trưởng phòng Triệu Cường cũng đầy mặt ý cười, “Cho nên, dựa theo lệ thường hàm tước xưng hào ‘Vương giả chiến’, chúng tôi tính gọi cậu ấy ‘Chủy* Vương’ !”

(*: mồm)

“Các cậu đây là khen tôi hay là dìm tôi?” Thái Tông Minh tựa như rất hài lòng đối với biệt hiệu này.

“Không sai, Chủy Vương vừa ra, đàn sói* cúi đầu.” Lâu Thành trêu chọc một câu, nhướng nhướng mày, “Các cậu đừng nghĩ lừa dối qua ải, tôi hỏi là hẹn hò phòng ngủ thế nào?”

(*: sói trong tiếng Hoa cũng tương tự dê cụ của Việt Nam)

“Không tệ!” Lão Khâu nghẹn hồi lâu, nghẹn ra hai chữ.

Thái Tông Minh cười hì hì nói theo: “Là không tệ, có mỹ nữ đấy, mỹ nữ thật sự.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Trang Tiểu Quân là thật đẹp, không đeo kính đẹp, đeo kính cũng đẹp.” Trương Kính Nghiệp phụ họa nói, “Đáng tiếc, nghe Quách Thanh nói cô ấy có bạn trai rồi.”

“Không phải bạn trai, chỉ là người theo đuổi, người theo đuổi quan hệ tương đối gần.” Triệu Cường phản bác một câu.

Lâu Thành ngẩn người: “Quách Thanh?”

Tên này sao quen tai như vậy?

“Đúng, chính là Quách Thanh kia của võ đạo xã, Quách Thanh kia cùng nhau huấn luyện đặc biệt với cậu, thật sự là trùng hợp nha, duyên phận, duyên phận.” Thái Tông Minh cười nói, “Cô ấy tựa như nhìn trúng lão Khâu.”

“Phi, không có chuyện này!” Khâu Chí Cao thô cứng vội vàng phủ định.

“Tôi cũng có cảm giác, cô ấy luôn tìm lão Khâu hỏi đông hỏi tây, hai người dáng người rất xứng đôi đó.” Triệu Cường đồng ý nói.

Trương Kính Nghiệp cũng nói theo: “Lão Khâu, cậu đừng không thừa nhận, chúng tôi lúc cuối cùng trao đổi với phan tuyết, cô ấy cũng nói Quách Thanh tương đối hài lòng đối với cậu.”

“Lão Khâu, cậu hy sinh sắc tướng đi, về sau hẹn hò phòng ngủ sẽ càng thêm chặt chẽ, A Cường, chiến sĩ thi đua cơ hội tiếp xúc với Trang Tiểu Quân cũng có thể càng nhiều hơn.” Thái Tông Minh bắt đầu đùa, Triệu Cường và Trương Kính Nghiệp ồn ào một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK