Lâu Thành bật cười, cầm lấy giấy bút, bắt đầu kí tên, vừa ký vừa nói: “Anh vốn nghĩ anh cũng chính thức ‘đi làm’ rồi, nên cho các đứa em còn đang đi học tiền mừng tuổi, em cũng đã có thể tự mình kiếm, vậy một phần đó của em thôi nha.” Nụ cười của Tề Vân Phỉ lập tức đọng lại, mờ mịt hỏi: “Lâu Thành ca ca, anh tính cho bao nhiêu?” “Anh làm người luôn luôn không ky bo, đúng không, Hiểu Hiểu?” Lâu Thành thuận miệng báo con số. Ông ngoại hắn Tề Gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.