Ban đêm xe chạy nhanh, nửa giờ sau, ở dưới trăng sáng trên trời chiếu rọi, Lâu Thành dẫn Nghiêm Chiêu Kha “lén lút” tìm được một chỗ góc chết theo dõi. Đối mặt vòng bảo hộ cao cao, hắn khẽ cười nói: “Mình đi lên trước, lát nữa kéo cậu.” “Ừm ừm!” Nghiêm Chiêu Kha nghiêm trang gật đầu, đôi mắt lập lòe tỏa sáng. Lâu Thành chống tay, dưới chân phát lực, cả người như là một con chim to, vững vàng đáp xuống thanh ngang phía trên cùng của lan can, không chút dao động. Hắn khom...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.