“Bọn họ thật là, cũng không biết chậm lại một ngày, con cũng thèm nhỏ dãi đồ ăn nhà lão mẹ làm cả dọc đường rồi.” Lâu Thành nịnh hót trôi chảy. Tề Phương cười đắc ý: “Không phải thế sao? Đồ ăn mẹ cũng mua sẵn rồi, không nói nữa, chờ con về nhà rồi nói sau, chờ hai bố con đều về rồi lại qua bên kia.” “Vâng, vâng.” Lâu Thành cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng dâu nhỏ nhà mình, không, lãnh đạo nhà mình, mỉm cười nói, “Mẹ mình.” “Thực khéo, mình cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.