Trước tiệm “cá nướng trăm năm Lâm Phúc”, An Triêu Dương vẫn để mái tóc dài văn nghệ cỡ trung đeo tai nghe, hai tay nhét túi, đôi mắt khép hờ, thanh tú an hòa, như đang ngủ. “Tôi đặt sẵn chỗ rồi.” Hắn cười đánh tiếng chào hỏi với Lâu Thành. Lâu Thành khụt khịt cái mũi, phân biệt mùi trong không khí: “Nghe qua cũng không tệ lắm.” “Bạn bè bản địa giới thiệu, sẽ không sai.” An Triêu Dương cười khẽ trả lời, xoay người đi vào trong cửa hàng. “Bạn bè bản địa...” Lâu Thành thuận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.