Cô vừa nói vừa đưa lưng về Lâu Thành, nhìn vách tường, như đang úp mặt vào tường suy nghĩ. “A...” Lâu Thành sửng sốt vài giây mới tỉnh ngộ lại, muốn cười lại muốn thở dài trả lời, “Trên lý luận là như thế.” “Vậy, vậy tỷ tỷ liền có thể vất vả thêm một chút rồi...” Tiếng cô gái càng lúc càng thấp, giống như muỗi kêu. Chanh Tử nghẹn mãi càng dễ dàng bực bội, càng dễ dàng ở trên vấn đề di chứng để tâm vào chuyện vụn vặt... Lâu Thành ngẩn ra một chút, biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.