“Thực đặc sắc, mình cảm thấy so với trận đấu đêm nay còn đặc sắc hơn.” Nghiêm Chiêu Kha dùng vẻ mặt chó cười xấu xa nói, “Chanh Tử, nói không chừng về sau cậu thật có thể trở thành thần tượng của mình đấy!”
Lâu Thành đè lại đắc ý cùng cao hứng nói: “Đừng khen mình như vậy, mình sẽ kiêu ngạo! Đúng rồi, cậu có kinh nghiệm thực chiến gì không?”
Lúc nói chuyện phiếm với nữ sinh phải hiểu được đặt câu hỏi, chỉ dựa vào chính mình tìm đề tài chưa chắc có thể được điểm của đối phương, cho nên để đối phương mở miệng mới là vương đạo —— mặc kệ nói đề tài gì, chỉ cần là ngươi nói, ta đều thích nghe!
Đương nhiên, hỏi đề tài cũng là có kỹ xảo, như tra hộ khẩu hỏi đối phương đó là khiến người ta xấu hổ cùng chán ghét nhất.
“Mình à?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt hướng bầu trời trầm ngâm, có gió thổi qua, “Chưa từng tham gia thi đấu nghiệp dư định phẩm, chỉ có hai lần kinh nghiệm thực chiến, một lần là mình cấp hai trầm mê học tập, về nhà muộn, ra khỏi cổng trường không bao lâu, sau lưng bỗng bị người ta vỗ một cái, mình khi đó đặc biệt sợ, theo bản năng liền cho người nọ phía sau một cú vật qua lưng, vật xong mới phát hiện là cha mình... Ông thấy mình muộn như vậy còn chưa về, liền tới trường học đón... Ông nói đời này thật sự là nghiệt trái* mà, lúc trẻ tuổi bị mẹ mình vật, trung niên bị mình vật ngã... Cha, xin tha thứ con bất hiếu!” (*: nợ)
Ta cũng muốn như vậy, thực hâm mộ nhạc phụ đại nhân... Lâu Thành vô liêm sỉ yên lặng nghĩ, phối hợp nói: “Vật vật mãi thật ra cũng thành thói quen, lần thứ hai thì sao?”
“Lần thứ hai là theo giúp khuê mật của mình đi gặp gã xấu xa, hắn dùng tiền mua nhà một học sinh của khuê mật mình tiết kiệm, còn chân đứng hai thuyền, đến nơi đó, tiểu tam còn muốn động thủ đánh người, gã xấu xa còn bảo vệ ả, mình tức đến nổ phổi, liền mang bọn họ đều đánh một trận, bọn họ có chút cơ sở võ đạo, miễn cưỡng xem như thực chiến đi...” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt lửa giận phừng phừng.
“Thực là tên xấu xa! Nên cắt!” Lâu Thành không chút do dự đứng ở trên lập trường của nữ đồng bào, “Khuê mật của cậu cũng là nhất thời mắt mù... Không ngờ được cậu còn là anh thư!”
Đề tài mở ra, hai người tán gẫu mãi tới mười rưỡi, không có tẻ ngắt, Lâu Thành lấy nghị lực to lớn chúc ngủ ngon, ngủ say sưa.
...
Hôm sau, bên hồ, Lâu Thành không nén nổi cảm xúc đắc ý cùng xúc động khoe ra, nói với Thi lão đầu:
“Sư phụ, con tối hôm qua đánh thắng Ngô Đông!”
Thi lão đầu nhíu mày: “Đánh thắng Ngô Đông? Ngươi khẳng định là ỷ vào sức chịu đựng biến thái, chạy tới mức hắn hơi sau không nối liền hơi trước mới đánh được nhỉ?”
Ặc... Bị nhìn thấu rồi... Lâu Thành không tiếp lời được.
“Loại chuyện này, ta dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể hiểu rõ, chờ khi nào ngươi có thể ở trên sân luận võ chiến thắng Ngô Đông, trở thành chủ lực của võ đạo xã, lại đến trước mặt ta khoe khoang đi.” Thi lão đầu đắc ý nói, “Về phần hội võ đạo cả nước năm nay, ngươi vẫn là làm bảo đảm hậu cần hoặc là đội cổ động viên, xem nhiều, quan sát nhiều.”
Đối với điều này, Lâu Thành không ngoài ý muốn, cũng không thấy mất mát, mình dù sao mới luyện võ công ba tuần:
“Nói tới, sư phụ, cuối tuần sau liền bắt đầu thi đấu phân khu hội võ đạo nhỉ?”
“Đúng, hơn nữa năm nay nghi thức khai mạc đặt ở Tùng đại, đến lúc đó sẽ có nhất phẩm cường giả đến làm khách quý.” Thi lão đầu nói.
“Ai thế? Là ai thế?” Lâu Thành hưng phấn lại kích động, hóng hớt hỏi, cái này đã là mình tò mò, lại là đề tài với Nghiêm Chiêu Kha!
Thi lão đầu cười cười: “Không phải cường giả danh hiệu, là Lương Nhất Phàm của Tinh Hải.”
“Hắn a? Không tệ! Con cũng rất sùng bái hắn.” Lâu Thành cao hứng nói.
Lương Nhất Phàm là vị võ giả tài lớn trưởng thành trễ, khi còn trẻ cuộc sống nhấp nhô, chỉ có thể tập luyện võ thuật bình thường, ở trong võ đạo quán làm bồi luyện cho người ta, hai mươi hai tuổi mới nghiệp dư nhị phẩm, so với võ đạo xã Trần Trường Hoa còn không bằng, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn từng chút một luyện ra, được thưởng thức cùng kỳ ngộ, đánh vỡ quy luật “ba mươi tuổi không thành ngoại cương cả đời vô vọng”, ở ba mươi hai tuổi bước vào thượng tam phẩm, làm người khiêm tốn trầm ổn, nhớ tình cũ.
Đối với Lâu Thành đám fan võ đạo này mà nói, Lương Nhất Phàm là khuôn mẫu bọn họ tự sướng ảo tưởng, tài lớn trưởng thành trễ chính là nói chúng ta!
***
“Sùng bái?” Thi lão đầu bĩu môi, tựa như rất là khinh thường đối với tư tưởng của Lâu Thành loại fan võ đạo này, “Chờ ngươi có một ngày có thể mang võ giả mình sùng bái hoàn toàn đánh bại, mới là tôn kính lớn nhất đối với bọn họ.”
Sùng bái hắn, tôn kính hắn, vậy thì đánh bại hắn? Nghe được câu này của Thi lão đầu, đáy lòng Lâu Thành toát ra một ngọn lửa, ngọn lửa tên là dã tâm, không phải tự sướng, là dã tâm!
Ta có thể chứ? Ta thật sự có thể chứ?
Ngọn lửa này thiêu đốt khiến Lâu Thành hơi run rẩy, mang đắc ý sau khi dựa vào cơ trí, ứng biến cùng thực lực chiến thắng Ngô Đông hoàn toàn ném ra sau đầu.
Hắn nói tránh đi: “Sư phụ, người nói hội võ đạo lần này chúng ta có thể xông vào thi đấu chung kết cả nước hay không?
Hội võ đạo đại học cả nước chia làm tám khu thi đấu lớn, hai kẻ đứng đầu mỗi khu thi đấu tiến vào vòng chung kết cuối cùng, tập trung ở một nơi hoàn thành thi đấu, hàng năm tháng mười một đến tháng một là thi đấu phân khu, tháng năm là trận chung kết cả nước.
Thi lão đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng sư phụ ngươi là thần tiên à? Mới huấn luyện đặc biệt một tháng đã muốn trở thành top 2 khu thi đấu?”
“Không phải có Lâm Khuyết gia nhập sao...” Thanh âm Lâu Thành yếu đi từng chút một, “Sư phụ, người cảm thấy võ đạo xã chúng ta ở trong phân khu đại học ở cấp độ nào?”
“Vượt qua đám đông cá muối, nhưng top 4 cơ bản không thể nào, top 8 có hi vọng tranh một chút.” Thi lão đầu nghĩ nghĩ nói, “Chuyên nghiệp cửu phẩm đối với tân sinh năm thứ nhất mà nói là rất khá rồi, năm thứ ba năm thứ tư thì chưa chắc, hạt giống tốt, nội tình tốt, huấn luyện viên tốt, không phải chỉ có Tùng đại chúng ta mới có, năm trước top 8 thi đấu khu ít nhất cũng có một tên chuyên nghiệp cửu phẩm, đây còn là năm trước, bây giờ đã qua một năm, trừ tốt nghiệp rời trường, bọn họ cũng sẽ không giẫm chận tại chỗ.”
Còn có thể lơi lỏng lui bước... Lâu Thành thầm phỉ nhổ, không dám nói ra.
“Đại học Sơn Bắc có mấy tên chuyên nghiệp cửu phẩm?” Hắn tò mò hỏi.
Đây chính là quán quân cả nước năm trước đó!
Thi lão đầu cười cười: “Hỏi bọn họ làm chi? Còn chưa học đi, đã muốn chạy? Năm trước, Bành Nhạc Vân là chuyên nghiệp bát phẩm, lấy thiên phú cùng sự cố gắng của hắn, trước ngoại cương một năm tăng lên một phẩm là không thành vấn đề, xã trưởng võ đạo xã bọn họ Hứa Vạn Niên cũng là cửu phẩm, nhưng có chút dị năng, không thể lấy chuyên nghiệp cửu phẩm bình thường đối đãi, năm thứ tư tốt nghiệp một tên chuyên nghiệp cửu phẩm, nhưng mới vào trường hình như lại có một tên, loại trường mạnh về võ đạo này ở phương diện tương tự lực hấp dẫn không biết so với Đại học Tùng Thành cao hơn bao nhiêu.”
Chỉ nghe giới thiệu một chút, Lâu Thành đã khắc sâu cảm nhận được đại học Tùng Thành cùng đại học Sơn Bắc tiêu chuẩn võ đạo chênh lệch thật lớn, không cần Bành Nhạc Vân, Hứa Vạn Niên đã có hy vọng rất lớn quét ngang võ đạo xã nhà mình!
Đây là chênh lệch của trường mạnh bình thường cùng quán quân cả nước sao?