Lời của anh nhẹ nhàng như làn khói.
Tư thái nói chuyện giống như của nữ giới.
Một người đàn ông nói ra lời như vậy, rõ ràng sẽ khiến người ta cảm thấy quái dị, nhưng khi anh nói, không biết tại sao, cảm giác rất hoàn mỹ.
Lúc này, mắt của anh không lạnh như băng giống bình thường, chỉ cảm thấy ánh mắt lơ là lười biếng vừa ngủ dậy.
Chung Tình chẳng qua liếc mắt nhìn ánh mắt của anh, cô vẫn rất sợ hãi.
Nam tính như vậy, xinh đẹp như vậy, có thể xoay chuyển hết tất cả.
Chung Tình vội vàng thấp đầu, nhúc nhích môi, trả lời: “Chung Tình nghe nói Thiếu tướng khó thở, cho nên cho làm mấy túi thơm hương Bạc Hà cho Thiếu tướng, để ở trong phòng hoặc mang theo bên ngoài, cũng có thể khiến Thiếu tướng thở dễ chịu hơn.”
Nói xong, liền đưa những chiếc túi thơm kia cho Thiếu tướng.
Đáy lòng của cô, vô cùng khẩn trương.
Ngón tay cũng có chút lạnh.
Dịch Giản cũng không nói chút gì, chẳng qua nhìn túi hương trong lòng bàn tay cô, lúc này mới đứng lên, từ từ đi tới chỗ cô.
Động tác của anh, từ trước đến nay đều rất chậm, mang theo vài phần tư thái thong thả.
Rõ ràng khoảng cách chỉ hai thước, nhưng anh lại đi ước chừng tới một phút.
Ngón tay của anh, cực kỳ thon dài, vươn tay cầm túi hương của cô, nhìn một chút, lúc này mới nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, liền gật đầu.
Chung Tình mặt đỏ lên, liền đặt túi hương ở trên bàn, quay đầu lại, nhìn Dịch Giản, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Thiếu tướng, tôi còn có việc muốn hỏi.”
Dịch Giản tiếp tục gật đầu, cũng vì mở miệng, vẻ mặt không có quá biến hóa lớn, anh vẫn lười như cũ, theo thói quen dựa vào cây cột của chòi nghỉ mát, đem toàn thân sức nặng giao cho cây cột.
“Thiếu tướng, buổi tối đó ở chòi này, những lời đó, vẫn còn giá trị chứ?” Chung Tình hít sâu một hơi, đáy lòng cũng có mấy phần khó chịu, giật giật môi nói ra.
Dịch Giản nghiêng người, nhìn Chung Tình cúi đầu, vẻ mặt xin lỗi, lúc này mới đi lên trước, vươn tay, sờ sờ mặt cô: “Giữ lời.”