Hà An Viện bình tĩnh nhìn Dịch Giản một hồi, cô ta cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, cũng may cô ta cũng là một cô gái trong sạch, lần đầu tiên tiến lên như vậy, cô lại không biết bắt đầu làm từ đâu.
Cô ta chỉ nghe đại phu nhân nói, thuốc này, tên là “Hoàng lương”, nếu thiếu tướng uống, sẽ coi cô ta như là người đáy lòng bản thân muốn nhất, cho đến lúc này, anh chỉ là coi như đang nằm mơ, mơ mơ màng màng sẽ muốn cô ta.
Cô không cần, chủ động, chỉ cần, yên lặng chịu đựng là được rồi.
Nhưng Hà An Viện đứng ở nơi đó, đợi một lúc, lại phát hiện, Dịch Giản hoàn toàn không có phản ứng gì, trên trán người đàn ông đã phủ kín mồ hôi, như là đang cực lực chịu đựng cái gì đó.
Cô ta vươn tay, muốn đụng vào da thịt của anh một chút, ai ngờ lại truyền đến giọng nói lạnh như băng của anh: “Không được nhúc nhích!”
Mang theo ngữ khí đủ mệnh lệnh!
Khiến cho bất luận kẻ nào nghe được, đều hơi dừng lại ở trong nháy mắt đó, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hà An Viện cúi đầu, nhìn Dịch Giản, gương mặt của cô và anh, gần như vậy, chỉ cần cô nhẹ nhàng cúi đầu, liền có thể hôn lên mặt của anh, hôn lên mũi của anh, hôn lên cánh môi của anh.
Anh lớn lên thật sự đẹp mắt.
Khó trách có thể mê hoặc cô đến muốn chết muốn sống, liều mạng như vậy.
Cô nhẹ nhàng cười cười, đáy lòng nghĩ, rốt cục có một ngày, cô vẫn là... Lại có thể, thật sự nghiêm túc nhìn anh như vậy.
Cô vươn tay, mặc kệ mệnh lệnh của anh, vuốt ve khuôn mặt cô ta ngày đêm mong nhớ.
Dịch Giản nhíu mi.
Lạnh lùng bẩm sinh, ở trong nháy mắt kia, như là muốn bao phủ cô!
Hà An Viện là có chút sợ hãi, ngón tay cô ta run rẩy một chút, rời khỏi thân thể của anh, nhưng một giây tiếp theo, vẫn là tham luyến vươn tay, vuốt ve lên hai gò má của anh.
Cô ta từng ở trong mộng, ảo tưởng quá rất nhiều lần có thể thân cận với anh như vậy.
Dịch Giản nghiêng đầu, tránh né ngón tay cô ta, đứng lên từ trên giường mềm, cố chấp tự mình chống đỡ.
Hà An Viện lại bắt lấy Dịch Giản, xoay người, đặt anh ở trên giường mềm.
Trên mặt Dịch Giản, đã tìm không được một chút ấm áp, cao thấp toàn thân, trừ bỏ lãnh khốc, vẫn là lãnh khốc, loại lãnh khốc này là phát ra từ đáy lòng của anh.
Nhuộm dần vào ngũ tạng lục phủ của Hà An Viện.
Hà An Viện có chút vi diệu lay động... Cảm giác chính mình sẽ bị rét lạnh, đông chết.
Cô ta cố gắng trừng mắt nhìn, mang theo vài phần tự giễu, sau một lúc lâu, lại lầm bầm lầu bầu nói: “... Thiếu tướng... Vì sao lại không chịu thích em chứ?”