Ý nghĩ của anh chỉ có một, đó chính là ôm cô, đi vào giấc ngủ, sáng mai tiếp tục chuyện tiêu... Hồn vừa rồi.
Chung Tình thấy Dịch Giản không hé răng, cũng không đoán ra tâm tư anh, rất lâu, mới nhẹ giọng nói: “Vì sao thiếu tướng bảo Chung Tình gọi thiếu tướng là chồng? Chẳng lẽ phu quân muốn làm thái giám?”
Sắc mặt Dịch Giản rốt cục thay đổi.
Chung Tình lại tâm sự nặng nề, sốt ruột nói: “Sao anh lại có thể có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ chỗ ấy Chung Tình làm không tốt sao?”
Dịch Giản không nói gì, thật lâu, anh mới ý thức được, mình nói sai rồi.
Nên đổi “Chồng” thành “Phu quân” mới đúng.
Ở nước ngoài, “Chồng” có nghĩa là “Phu quân”, nhưng trong nước, “Chồng (lão công = công công)” lại có nghĩa là “Thái giám”.
Khó tránh khỏi, cô lại nghĩ nhiều.
Nhất thời, Dịch Giản dở khóc dở cười.
Vươn tay, kéo cô vào lòng, tinh tế nói tới lời trên giường: “Làm sao có thể? Muốn em không đủ, làm sao bỏ được làm thái giám?”
Chung Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu thật sự sau ngày đầu tiên cưới cô mà anh lại muốn đi làm thái giám ngay, vậy còn không biết cô sẽ bị bao nhiêu người châm chọc tới chết đâu!
Vậy vì sao thiếu tướng bảo Chung Tình gọi thiếu tướng như vậy?"
Cô vẫn khó hiểu.
Không lẽ, là đang niệm chú mình.
“Ở phương tây, chồng có nghĩ là phu quân.”
Dịch Giản giải thích đơn giản.
Chung Tình sửng sốt, lập tức xấu hổ, rồi sau đó nhíu mi, tiếp theo liền nhẹ trách mắng: “Không lẽ phụ nữ Tây Dương cũng thích người đàn ông của mình... Biến thành thái giám?”
Rốt cuộc Dịch Giản khắc chế không được lớn tiếng cười.
Vợ yêu bé nhỏ của anh, thật quá có ý tứ.
Từ này, tạm thời có giải thích Chung Tình cũng không rõ, không hưởng thụ văn tình phong thổ địa phương, chỉ biết dựa theo ý mà nghĩ.
Nhất thời, vươn tay, ôm chặt cô: “Ngủ, trễ rồi.”
Chung Tình quả thực mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo tới, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Thiếu tướng quả thật sẽ không đi làm thái giám?”
“Sẽ không.” Dịch Giản lên tiếng, vỗ lưng cô: “Quả thật sẽ không.”
Lúc này Chung Tình mới yên tâm, nhắm mắt, đã ngủ ngọt ngào.
Mà anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, khóe môi vẫn còn cong cong.
Người hầu đứng ở ngoài cửa, lại tái diễn màn anh nhìn tôi, tôi ngó anh, mọi người buồn bực trong lòng, đêm động phòng hoa chúc này, thiếu tướng phu nhân lại có thể đùa thiếu tướng đến cười ha ha như vậy?