Ánh mắt cũng là ê ẩm, trướng đau, cô cảm thấy nước mắt của mình, chỉ sợ không khống chế được, rất có thể sẽ khóc ra trước mặt người đầy phòng này mất.
Cánh môi Chung Tình run run, đứng ở tại chỗ, vẫn duy trì tư thái kia, nửa ngày, cũng không có động.
Dịch Giản và Chung Tình giống nhau, cả người đều ngây ngốc, đứng ở cạnh cửa, vươn tay, đỡ thành cửa, bình tĩnh nhìn cô.
Ánh mắt, liền giống như năm đó, thanh lương, thấu triệt, chuyên chú, mang theo thâm tình lưu chuyển làm cho người ta không thể hô hấp.
Khí sắc của cô, thoạt nhìn cũng không kém, trên hai gò má tuyết trắng như ngọc mang theo một chút phấn hồng, rất là đáng yêu, rất là kiều mỵ.
Anh chỉ nhìn như vậy, liền cảm thấy tế bào toàn thân sinh động lên.
Cô gái nhỏ này... Thật sự đã trở lại!
Anh không phải không nghĩ qua cô sẽ chạy trốn trở về, trở về tìm anh, nhưng, anh lại nghĩ đến cô sợ chết như vậy, cho dù là cô mang theo hận ý nồng đậm rời đi, sau khi biết chân tướng, luôn không giận anh, cũng sẽ không trở về tìm anh.
Nhưng, hiện tại cô lại có thể đã trở lại!
Dưới tình huống không có để cho anh có chuẩn bị và hồi tưởng nào liền tới đây!
Trở lại bên trong chiến loạn địa ngục thế gian này!
Chung quanh có rất nhiều chiến sĩ, nhìn thấy tình huống thiếu tướng và thiếu tướng phu nhân như vậy, mọi người đều có chút hưng trí bừng bừng, ánh mắt vẫn luôn là nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Chỉ là đánh giặc, mọi người đều rất buồn tẻ, trong sung đến pháo rời đi, hiện tại thật vất vả có chút chuyện có sắc thái có thể xem, tất nhiên là cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này Từ Ngang chạy tới cạnh cửa, nhìn thiếu tướng sớm đã ngây ngốc, đáy lòng anh ít nhiều có chút an ủi, chính mình lúc mới vừa rồi thấy thiếu tướng phu nhân, cũng không biểu tình tới mức giống như ngài ấy bây giờ.
Anh biết thiếu tướng nhất thời sẽ không hồi thần được, khẳng định cho là chính mình là đang nằm mơ.
Quả thực giống như Từ Ngang nghĩ vậy, thiếu tướng nhíu mi, liền đột nhiên xoay người tiến vào phòng họp, hung hăng đóng cửa lại.
Binh lính đầy phòng đều ngây ra một lúc, không hiểu vì sao thiếu tướng lại đóng cửa, đến ngay cả Chung Tình cũng kinh ngạc, theo bản năng nâng chân lên, muốn đi về phía phòng họp.
Nhưng ai ngờ, cô còn chưa kịp nhúc nhích, cửa phòng họp đột nhiên lại bị kéo ra. Ngay sau đó là một trận gió xẹt qua, sau đó liền nhìn thấy gương mặt lạnh của Dịch Giản, đáy mắt không tồn tại người nào, cũng không nói chuyện, tư thái mang theo vài phần hổn hển, liền đi về phía Chung Tình.