Thật sự là thần kỳ rồi.
Đêm khuya yên tĩnh.
Một đêm mộng đẹp.
==============================================================
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nhà, sáng ấm.
Chung Tình bị tiếng đập cửa đánh thức, cô lên tiếng, liền nghe được Từ Ngang nói: “Thiếu tướng, phu nhân, rời giường, đợi lát nữa còn thỉnh an đại phu nhân.”
Chung Tình tiếp tục lên tiếng, quay đầu lại lại nhìn thấy Dịch Giản đang tiếp tục ngủ.
Hô hấp của anh rất quen thuộc.
Cô liền lặng yên xuống giường, phân phó người chuẩn bị nước tắm, đi tắm táp.
Bên cạnh thiếu người, không một hồi Dịch Giản cũng tỉnh lại, nghiêng đầu, nhìn bên ngoài, còn sớm, anh thích ngủ, chắc chắn không đủ, chuyển người lại, liền ngủ tiếp.
Chung Tình tắm rửa ra, tóc ướt sũng, cô nhìn Dịch Giản trên giường vẫn không có động tĩnh gì, liền đi tới bên giường, nhẹ nhàng đẩy đẩy Dịch Giản: “Thiếu tướng, rời giường rồi...”
Dịch Giản không hề động.
Chung Tình đơn giản tiếp tục thúc giục.
Dịch Giản mở mắt, vừa mới bắt gặp một đầu tóc dài của cô còn ướt nước, chau mày, ngồi dậy, Chung Tình vội vàng cầm quần áo giúp anh mặc vào, còn phân phó Từ Ngang chuẩn bị nước, cho Dịch Giản tắm rửa.
Ai biết Dịch Giản cũng không nhanh không chậm đi tới chỗ ngăn tủ, cầm một thứ qua.
Chung Tình biết.
Đó là máy sấy Tây Dương.
Dịch Giản cắm điện, kéo cô qua, ấn cô lên trên sofa, ngón tay quấn quanh tóc dài của cô, sấy khô từng lọn.
Chung Tình đỏ mặt, muốn nhận lấy tự làm, Dịch Giản không thuận theo, cô liền nhắc nhở: “Đợi lát nữa phải đi thỉnh an đại phu nhân, tới muộn không tốt.”
Lúc này Dịch Giản mới nghĩ nghĩ, đưa máy sấy cho cô, xoay người vào hậu đường, sau đó liền truyền đến tiếng nước ào ào.
Pha trộn với tiếng máy sấy, nhàn hạ khác thường.
Đây cũng là... Cuộc sống.
Lúc Dịch Giản từ phía sau ra, Chung Tình đã trang điểm thỏa đáng rồi.
Dịch Giản vốn nuôi thói quen, muốn sửa móng, sợ Chung Tình gấp, liền nghĩ nghĩ, rồi thôi, mặc quần áo, lấy khăn lau mặt.
Chung Tình chỉ chỉ sô pha, Dịch Giản hiểu ý cô, liền ngồi xuống.