Thanh âm của cô, đang thương vang lên xong, lại bởi vì mệt mỏi, toàn bộ sức lực, đều đã muốn giao phó cho anh.
Cô thực thông minh.
Chuyến đi này, liền biết Dịch Giản kỳ thật sớm đã dự đoán chị Hai sẽ kích động như vậy, sẽ cương quyết như vậy, cho nên mới không muốn cô biết chân tướng, không muốn cô đi.
Anh sợ cô khổ sở, sợ cô bị thương.
Cô vươn tay, ôm ngang thắt lưng anh, nghe tiếng tim anh đập, một chút một chút, dần dần buộc chặt thân mình, lại buông lỏng ra.
“Em về sau, sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa, anh muốn em làm thế nào, em liền như thế... Nhưng, làm sao bây giờ? Em tựa hồ mất đi chị Hai... Em trên thế giới này, không có người thân... Em trở thành một người...”
“Em còn có anh... Con người khi còn sống, vốn là phải mất đi, sau đó lại có được, lặp đi lặp lại, nhưng, hiện tại, em còn có anh, không phải sao?”
“Nhưng... Có một ngày, anh có thể hay không cũng như chị Hai, không cần em?”
Chung Tình cảm thấy đáy lòng một mảnh lạnh, chính cô cũng mờ mịt, không biết tình yêu này, phải tin hay là không cần tin... Nhưng, người đàn ông này, cô lại muốn dựa vào như vậy, cô không muốn bỏ qua, buông ra, chỉ là muốn ru rú ở trong lòng anh, ngốc.
Anh lại nghe nói như vậy, ngón tay nắm thật chặt, đem cô ôm vào, sau đó thấp giọng nói: “Sẽ không... Em yên tâm, trên thế giới này, chỉ có em, anh sẽ không bao giờ không cần...”
Thanh âm Dịch Giản trầm thấp, thấp đến mức Chung Tình có chút mơ hồ không nghe rõ ràng.
Cô cũng không hỏi.
Chính là dán sát vào người anh, chậm rãi dựa vào, hơn nữa ngày, mới nói: “Em thực sợ hãi... Sợ có một ngày, cũng sẽ như chị Hai vậy... Anh nói, anh có thể hay không trở thành Trác Nhiên?”
“Trác Nhiên, cũng thật là khiến em thất vọng...”
Thanh âm của cô, mang theo nồng đậm thở dài.
Dịch Giản lắc lắc đầu.
Anh nhẹ giọng trả lời.
“Sẽ không.”
“Chúng ta cả đời cũng sẽ không như vậy.”
Chung Tình ngẩng đầu, nhìn Dịch Giản, lại nghe thấy anh chậm rãi bổ sung nói: “Bởi vì anh không phải anh ta, anh là Dịch Giản.”
Anh là chính anh.
Anh sẽ không để mình đi đến bước đường đó.