Chung Tình suy nghĩ một chút, cô biết tình hình của mình, sợ rằng không thể nào trở về dễ dàng được, thế nên cũng không dám lên tiếng.
Chẳng qua lại quay đầu, nhìn Dịch Giản một chút.
Dù sao cũng là xe của anh, có đồng ý hay không, vẫn nên để anh quyết định.
Từ Ngang biết điều quay sang hỏi Dịch Gi ản: “Thiếu tướng, dù sao ngài cũng phải đi ra ngoài, không bằng tiễn Chung tiểu thư nhé?”
Vẻ mặt của Dịch Giản không có gì thay đổi, nhưng đã có phần hoà hoãn hơn, anh xoa trán, liếc mắt nhìn bộ sườn xám cô đang mặc, trấn an mình một chút, gật đầu, thản nhiên nói: “Được thôi.”
...
Cô còn cho rằng Từ Ngang sẽ lái xe, nhưng khi lên xe mới biết, người lái là Dịch Gi ản.
Chung Tình không nhịn được mà có chút căng thẳng.
Cô đi về phía cửa sau.
Ai ngờ Từ Ngang lại tiến lên kéo ghế bên tay lái phụ: “Chung tiểu thư, lên đi...”
Chung Tình không còn cách nào, chỉ có thể nặn một nụ cười hoàn mỹ lên mặt, ôm Tiểu Hoàn, lên xe, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Dịch Giản không nói gì thêm, chỉ lái xe đi về phía trước.
Hai người không ai nói chuyện, tốc độ lái xe rất chậm, con đường chỉ mất mấy phút lại bị anh kéo dài tới hơn mười mấy phút.
Cô xuống xe, còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, anh đã đạp ga, rời đi.
Nói vậy, anh không hề muốn đưa cô về.
Nếu anh đã không muốn, vậy thì sao Từ Ngang nói xong, anh còn muốn làm như vậy.
Chung Tình hơi hoảng hốt, lại cảm thấy tâm tình của người đàn ông này quá bất ổn, cũng không biết vì sao mà cô lại nhớ tới lúc ở trong bữa tiệc, anh híp mắt, ngồi ở nơi đó, dáng vẻ vô cùng lười biếng, Hà An Viện nói gì, anh đều im lặng, hệt như ngầm cho phép, thậm chí còn mở miệng, để Hà An Viện đút cơm cho mình.
Nói như thế, anh thật sự rất ghét cô.
Chung Tình rất mệt, đầu óc cũng cần phải nghĩ ngơi, không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, vì vậy cô ôm Tiểu Hoàn, rón rén trở lại phòng của mình, không hề cởi đồ mà nằm luôn lên giường, mê màng chìm vào giấc ngủ.