Bóng lưng Đại phu nhân vốn dĩ đang vững vàng đột nhiên có chút cứng ngắc, quay đầu, nhìn Dịch Giản, thần thái có chút khổ sở.
Dù sao đứa nhỏ là cốt nhục của Đại phu nhân, bởi vì Chung Tình hại chết, đáy lòng không phải không có oán hận.
Vở kịch hôm nay, đều là do Chung Tình một tay sắp xếp, bà không phải ngốc, có thể hồ đồ đến mức ở vị trí chủ trong nhà, mà không thể nhìn thấu được vở kịch này, là Chung Tình muốn cung cấp cho mình một tin tức gì đó.
Đại phu nhân giật giật môi, biểu tình có chút bi ai nói: “Thiếu tướng nói đúng là...” Nói tới đây, Đại phu nhân thở dài một hơi, xoay người, hướng về phía trước tiếp tục đi tới.
Sắc mặt Hà An Viện có chút quỷ dị, nhìn Đại phu nhân, thật cẩn thận nói: “Bác... Người cũng đừng quá buồn phiền.”
Cô từng ở trước mặt Đại phu nhân, vẫn luôn là miệng lưỡi sáng rực như hoa, nhưng mà hiện tại, lại thế nào cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy tim đập thật sự nhanh, bang bang phanh, dường như chột dạ, lại như sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Lúc này bóng đêm đã tràn ngập.
Bốn người đi theo vài nha hoàn hướng về nơi ở của Đại phu nhân, Chung Tình cảm giác được Dịch Giản nắm tay mình, ấm áp mà thoải mái, trên mặt cô, hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh quả thật hiểu được mình muốn làm gì đó, cư nhiên còn trợ giúp một phen như vậy.
Cô chỉ vô tình nghiêng đầu, hướng Thiếu tướng nói: “Thiếu tướng, kịch đêm nay như thế nào?”
Dịch Giản kỳ thật cũng không có xem kịch, chỉ chăm chú nhìn cô, nhưng nghe cô hỏi như vậy, tất nhiên vẫn đáp lại: “Không sai... Linh cảm này từ đâu tới vậy? Lâu như vậy, anh cũng không biết em ẩn giấu sâu như vậy!”
Chung Tình giảo hoạt cười cười, sau đó không nhẹ không nặng nói: “Linh cảm phát ra từ cuộc sống, em bất quá chỉ là... Thuận tay nhặt một đoạn thôi, kỳ thật hiện tại ngẫm lại đáng buồn nhất là chủ nhà, bà vẫn yêu thương người đã hại chết đứa bé của mình như vậy, bà thế nhưng vẫn không hề hay biết, nhưng cũng không có cách nào khác, cho tới nay, không có chứng cớ, chỉ là đoán, khó có thể xác định được.”