Từ Ngang nhìn một chút liền biết ý tứ của Dịch Giản, lập tức cầm áo khoác đưa cho Dịch Giản mặc vào: “Thiếu Tướng, về Cố Viên sao?”
Vẻ mặt Dịch Giản nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không thấu tâm tình của hắn, hắn cất bước, đi thẳng đến ngoài cửa.
Dì Tư thấy Thiếu Tướng đột nhiên rời đi như vậy, cảm thấy kinh ngạc một thoáng, lập tức đứng lên: “Thiếu Tướng, không phải đến để chơi mạt chược sao? Sao lại rời đi?”
Bóng lưng Dịch Giản không có dừng lại, lúc đi qua bên người Chung Tình, nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng: “Không còn hứng thú!”, nói xong nhanh chân bước về phía trước.
Mà Hà An Viện lúc này, cũng run rẩy đứng lên, nhìn bóng lưng Dịch Giản, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Cô vẫn luôn chăm chú nhìn Dịch Giản, cô phát hiện, ánh mắt của người đàn ông này lúc nhìn Chung Tình đều khác với tất cả mọi người.
Dì Tư cũng không hiểu tại sao tâm tình của Thiếu Tướng lại thay đổi như vậy, vừa nãy còn thờ ơ tùy ý để mình hầu hạ, cô vội vàng cất bước, đi tới chỗ Thiếu Tướng, cô có một thân kỹ năng dỗ dành đàn ông, hơn nữa Thiếu Tướng đối xử như vậy với cô, trong lòng của cô ít nhiều cũng cảm thấy Thiếu Tướng chính là đang thích cô.
Dì Tư ngăn cản Dịch Giản: “Thiếu Tướng... Đây là làm sao? Nói trở mặt liền trở mặt liền à?”
Dịch Giản không nói gì, cảm thấy dì Tư đứng cách mình khá gần, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Dịch Giản lùi tới bên người Chung Tình, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Chung Tình đang nói chuyện với đại phu nhân, hoàn toàn không quan tâm hắn vào giờ phút này như thế nào.
Mi mắt Dịch Giản hơi buông xuống, che đậy một mảnh nhàn nhạt sầu bi.
Khí tức toàn thân hắn, càng lúc càng lạnh nhạt.
...
“Chung Tình, mấy ngày nay con có dấu hiệu buồn nôn hay không? Có đặc biệt thèm ăn hay không?” Đại phu nhân hoàn toàn không để ý tới những người khác, tâm tư của bà đều đặt ở trên người Chung Tình, lúc nãy... Cô có nói thèm ngủ.
“Dạ, đại phu nhân, Chung Tình cảm thấy thân thể không được thoải mái lắm... Cả ngày cảm thấy cực kì uể oải, vô cùng thèm ngủ, những cái khác thì bình thường, cũng không có đặc biệt thèm ăn.”