Nhóm vợ bé cầm lấy lễ vật của mình đem khoe với mọi người, mỗi người đều cao hứng vô cùng, cười khanh khách.
Ngay cả đại phu nhân đối với lễ vật của mình cũng có chút vui vẻ ra mặt, yêu thích không buông tay.
Những người kia chỉ lo cao hứng, nhưng lại không nghĩ đến, đây là lần đầu tiên Thiếu Tướng chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy, trước kia chưa từng tặng lễ vật cho ai.
Hà An Viện tự nhiên cũng nhận được lễ vật, cô cầm lễ vật mà ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Lễ vật cuối cùng, thế nhưng lại là của Chung Tình.
Từ Ngang đưa tới.
Mỗi người trong nhà họ Dịch đều có lễ vật, tự nhiên Chung Tình cũng không thể cự tuyệt mà đưa tay ra nhận lấy.
Rất nhiều người đều mở ra lễ vật của mình mà khoe khoang, vì thế tự nhiên đối với lễ vật của Chung Tình cũng rất tò mò.
“Chung Tình, mau mở ra đi, để mọi người coi trộm một chút rốt cuộc là thứ gì!” Dì Tư ngồi ở bên người Chung Tình, giục.
Chung Tình mím môi, ngón tay có chút run rẩy.
Mở ra chiếc hộp màu đỏ, mọi người khắp phòng yên tĩnh hẳn.
Sau đó, một người trong đó khẽ hô một tiếng: “Oa... Thật là đẹp!”
“Đúng vậy... Chưa bao giờ thấy một chiếc nhẫn đẹp như vậy đó!”
“Nhìn một cái là biết hàng tốt rồi!”
“Không ngờ đây lại là kim cương, cực kỳ quý giá!”
“Lễ vật của ngươi cũng không rẻ, trên vòng tay đều là đại bảo thạch...”
Chung Tình thế nhưng chỉ cười, không lên tiếng, cô cúi đầu, chẳng qua cảm thấy chiếc nhẫn được này chế tác vô cùng đẹp đẽ khéo léo, xem ra phải tốn nhiều tiền mới mua được.
Dì Tư bộc lộ ra vẻ mặt thèm muốn: “Ai nha... Chiếc nhẫn này đẹp quá đi, tôi chưa từng thấy có chiếc nhẫn nào tinh xảo như vậy đâu, chiếc nhẫn đó không dành cho những người như chúng ta, không phải ngọc thạch mà là kim cương đó, nhưng mà nhìn lại một chút, lại có vẻ hơi dung tục nha!”
“Mau đeo vào xem, chiếc nhẫn đẹp quá đi!”
Có người cầm nhẫn đeo vào cho Chung Tình.
Không chật không lỏng, vô cùng vừa vặn.
Ngón tay Chung Tình thon dài đẹp đẽ, đeo chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ này, chỉ cần hơi động một chút, sẽ lóe lên ánh sáng vô cùng đẹp mắt!
“Thật đẹp mắt!” Có người hâm mộ nói.
Chung Tình cũng cảm thấy rất đẹp, cười khanh khách nhìn Dịch Giản, trong giọng nói mang theo một chút kích động: “Cảm ơn Thiếu Tướng!”
Dịch Giản không nghĩ tới cô sẽ nói cảm ơn, vốn khuôn mặt đang lạnh như băng, trong nháy mắt được hòa tan.