“Vâng, tiểu thư.”
Hà An Viện gật nhẹ đầu, trong lòng cũng có làn sóng mãnh liệt, trong lúc bất chợt lại như nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tiểu Vân mà hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Vân, nhà họ Chung bị diệt trong một đêm, theo lý thuyết thì tất cả phụ nữ trong nhà đều phải bị sung làm quân kỹ, nhưng cô ta lại xuất hiện ở nhà họ Dịch, chắc chắn những chuyện này là do có người thầm sắp đặt, huống chi thiếu tướng và Chung Tình, có phải lúc trước đã từng có gì đó hay không? Phái người đi điều tra một chút...”
“Vâng, tiểu thư.”
Tiểu Vân nhận lời của Hà An Viện, lui ra ngoài cửa, Hà An Viện lại nghĩ gì đó, không yên lòng tiếp tục bổ sung: “Nhớ, nhất định đừng để cho người khác biết chuyện em muốn tra, nhất là thiếu tướng, anh ấy không thích người khác thăm dò quá khức của mình... Mặt khác, giúp ta chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp, không phải tối nay là tiệc gia đình sao? Ta muốn tự đi gặp vị lục tiểu thư của nhà họ Chung kia một chút!”
...
Chung Tình đứng ở nơi đó, từ trước đến nay đều là người xuất sắc nhất.
Cô không hổ là vị tiểu thư từng ở trong nơi quý tộc hào môn, cho dù có mặc đồ bình thường của người hầu nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý mà ưu nhã.
Môi của cô đỏ hồng mềm mại, cho dù có mím nhẹ cũng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Đôi mắt đen nhánh trong suốt, mang theo chút ánh sáng như dòng nước chảy, lại còn lộ ra chút vẻ cơ trí và thông tuệ không xứng với lứa tuổi mười sáu của cô.
Cô giống hệt lời miêu tả mà người hầu của Hà An Viện đã kể, ở nhà họ Chung cô được mọi người coi trọng, nhưng, đó là ở nhà họ Chung, không phải nhà họ Dịch, đối với tình huống ở nơi xa lạ như thế này, tất nhiên không thể tốt như thế được.
Huống chi khi ở nhà họ Chung, đó là điều cô nên làm, đơn giản chỉ là vì muốn tự vệ, bảo vệ tính mạng... Được rồi, chính là vì muốn sống.
Mỗi người, đều có thứ mà mình muốn theo đuổi, mà Chung Tình cô, cho tới nay, thứ khiến cô hao tâm tổn trí nhất chỉ có một chuyện đơn giản... Đó chính là phải sống.
Hơn nữa còn là sống thật tốt.