Chung Tình nhìn Chung Hân, cô biết chị hai hi vọng mình hạnh phúc, ánh mắt chỗ sâu, đều là cảm động, cô đang suy nghĩ, có phải, cô cùng Thiếu tướng, cũng có thể giống như là chị hai cùng Trác Nhiên n vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ hư vậyđây?
Cho dù bao lâu, cũng sẽ không chán ghét, không sẽ vứt bỏ...
Thật ra thì, trong lúc bất chợt cô lại phát hiện, nhiều năm như vậy, mặc dù mình vẫn còn sống, sống cũng tốt, nhưng đến cùng vẫn thiếu đi chút hương vị.
Mà hương vị ấy, cũng cố tình yêu mới có thể cho một người phụ nữ.
Chung Tình nghĩ, có lẽ, cô thật sự nên liều mình, yêu một lần... Nếm thử một lần!
“Được rồi, em xem chị lại nói những thứ vô dụng này... Tiểu Tình, nhanh lên một chút nữa, chúng ta nhanh đi, nhìn xemmột chút có phải Trác Nhiên hay không, chị thật sự vô cùng mong đợi đấy!” Chung Hân ôm đứa bé, thân thể cũng bắt đầu có chút khẽ run, mắt của cô, lóe ra chút ánh sáng.
Hai người từng bước từng bước đến trong sàn diễn.
Bên trong vẫn là một màn diễn hoạt sắc sinh hương.
Bên ngoài một người vợ mong chồng mình trở về.
Cô đi tới trước cửa, Chung Tình theo bản năng muốn mở miệng, gọi một tiếng: “Trác Nhiên ————”
Chung Hân lại giành trước một bước vươn tay, làm động tác im lặng với Chung Tình, cô muốn lặng lẽ đẩy cánh cửa này, lặng lẽ đi vào, cho người bên trong chút vui mừng.
Chung Hân cúi đầu, cánh môi khẽ đóng khẽ mở, phát ra giọng thấp đến khó nghe: “Tiểu bảo bối, chúng ta sắp nhìn thấy cha rồi, con có vui không? Xem cha con mua cho con vật gì tốt nhé...”
Chung Hân từ trước đến nay đều rất trầm ổn, duy chỉ có lúc đụng phải tình yêu mới trở nên có chút hoạt bát, cô cho tới bây giờ đều lây hạnh phúc của mình ra ngoài, khiến người ta cũng biết, cô đại thiếu phu nhân nhà họ Trác quả thật rất tốt, rất tốt...
Cô nói, liền nháy mắt với Chung Tình, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong rất yên tĩnh.
Có màn che đỏ thẫm, ánh đèn xung quanh.