Em đều đã cho anh, từng chút một tích lũy nên.
Cho anh giấc mơ đẹp nhất.
Sợ là, ngày nào đó, anh nếu thấy được, nhất định là sẽ rất vui, thực sự rất vui vẻ...
Chung Tình hoàn toàn không nói gì.
Kỳ thật, là thiên ngôn vạn ngữ, cũng không cách nào hình dung được cảm giác trong sâu thẳm lòng cô, thậm chí, cô cũng không biết, chính mình rốt cuộc phải mở miệng như thế nào, nói chuyện với anh.
Cô ít nhất cảm thấy, chính mình thực hạnh phúc, thực thỏa mãn.
Cô gật gật đầu, nghe thấy thanh âm của cô đầy kiên quyết: “Em tin anh... Bất luận anh làm gì, em đều tin anh...”
Cô chưa bao giờ tín hơn người.
Nhưng lúc này, người đàn ông trước mắt cô, cô nguyện ý cam tâm tình nguyện tin tưởng một lần.
Cô tin tưởng, anh sẽ không làm cho cô thất vọng, cũng sẽ không để cô khổ sở.
Dịch Giản mỉm cười... Vươn tay, ôm chặt lấy cô.
Anh nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nhau đêm hôm đó, hai người bọn họ nói về, ước muốn của bản thân.
Anh nói, anh không có ước muốn gì lớn lao, chỉ là thích những ngày tháng thanh đạm, đúng vậy, anh chính là muốn như vậy, tìm một người, gần nhau cả đời, vô cùng đơn giản ngắm nhìn mây bay, uống trà hoa, thanh thản dễ chịu.
Cô nghe, nói rất hay, hạ ánh mắt, đáy mắt là sự cô đơn, anh hỏi cô, ước muốn của cô là gì?
Cô không nói gì, anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô, có ngậm ngùi cùng đau xót.
Hồi lâu, cô mới nói: “Ước muốn của em, cả đời cũng không thể thực hiện được... Em muốn mình chân chân chính chính có một ngôi nhà, còn có người nhà tương thân tương ái... Đây là hy vọng xa vời của cả đời em...”
Một câu kia, anh vẫn luôn khắc ghi trong lòng, chưa bao giờ quên đi.
Cô nói mỗi một câu, mỗi một chuyện, anh đều cố gắng thay cô hoàn thành.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn đều nỗ lực, vì cô, tỉ mỉ bày ra.
Anh muốn, anh sẽ đưa cho cô, lễ vật tốt đẹp nhất... Món lễ vật tốt đẹp nhất...
...
Trong phòng, không khí an nhàn, một mảnh sầu triền miên, ngoài phòng, Từ Ngang cũng đã lái xe, nhanh chóng tới gần, gõ cửa, thanh âm lo lắng truyền đến: “Thiếu tướng, có việc khẩn cấp...”