Cũng không biết qua bao lâu, lại nghe được giọng của anh, vang lên ở đỉnh đầu của cô: “... Lúc trước, anh đã từng nói với em chuyện anh du học ở nước Anh, em rất hâm mộ... Vẫn muốn đi, mấy ngày nay anh bảo Từ Ngang an bài một chút, đi qua nhìn xem đi...”
Chung Tình nghe lời nói như thế, nhịn không được nhìn Dịch Giản thêm vài lần: “Vì sao đột nhiên lại muốn quay lại nước Anh chứ?”
“Không có gì... Không phải em vẫn muốn đi sao? Anh vẫn nhớ rõ!” Dịch Giản tiếp tục nói xong: “Anh cũng sẽ đi...”
Anh vừa bổ sung như vậy, Chung Tình ngược lại dần dần buông tâm, cô cong môi, cười cười, liền nhẹ giọng nói: “Được... Chờ thân thể anh tốt hơn, chúng ta lại đi.”
“Ừ... Em đi trước... Anh đến sau... Nơi này có chút chuyện còn cần xử lý, xử lý xong rồi, anh sẽ đi tìm em, sau đó chúng ta không trở lại nữa, hửm?”
Không trở lại nữa?
Vĩnh viễn ở lại nơi đó?
Chung Tình không biết vì sao, vẫn luôn cảm thấy lòng có chút chua xót, ý tứ của anh, vì cô, buông tha cho quyền lực này, buông tha cho hết thảy sao?
Cô không có hé răng, chỉ vươn tay, gắt gao dán vào thân mình của anh, cảm thấy đáy lòng, đều tràn đầy thỏa mãn.