Chung Tình lo sợ không yên sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắc lắc đầu, cảm giác được trên người anh mang theo một loại chất lỏng nóng bỏng của sinh mệnh, lây dính ở trên thân thể cô.
Cô từ đáy lòng dâng lên một loại sợ hãi, so với cảm giác sợ chết lúc nãy, còn sợ hãi hơn gấp trăm ngàn lần!
Cô lắc lắc đầu, đôi mắt, không hồn nhìn anh, há hốc mồm, lại phát ra thanh âm khàn khan vô hạn nói: “Không... Không có việc gì...”
Dịch Giản nhìn Chung Tình, thần thái vẫn căng thẳng như trước, anh nói: “Có hay không bị thương ở chỗ nào? Sao vẻ mặt em lại như vậy? Tiểu Tình, nói cho anh biết, em bị thương ở chỗ nào?”
Anh nâng tay, hướng về phía thân thể cô, chung quanh sờ loạn lên, va chạm vào một mảnh ướt sũng, nâng tay lên, lại nhìn thấy bàn tay mình đều là màu đỏ, anh lập tức khẩn trương vạn phần hỏi: “Em bị thương sao? Như thế nào đều là máu? Từ Ngang... Bệnh viện, bệnh viện!”
Anh lảo đảo muốn đứng lên, ai ngờ lại bởi vì bị thương, không cẩn thận, ngã quỵ ngay trên người cô.
Chung Tình bị anh ngã trên người, lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Em không sao, em không bị thương...”
“Không có?” Anh nhíu mi, hiển nhiên là không tin.
Chung Tình nhìn dáng vẻ anh, đột nhiên cảm thấy so với việc bị súng bắn còn đau đớn hơn vạn phần, sự đau đớn này, là từ đáy lòng mềm mại nhất, kéo dài không dứt lan tràn mà ra, cô nhìn người đàn ông trước mặt, môi vẫn run run, hồi lâu, hồi lâu, cô mới run lẩy bẩy nặn ra được một câu: “Thiếu tướng... Là máu của anh, là anh bị thương...”
Anh sửng sốt.
Lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, sau lưng mình, cư nhiên lại đau... Anh vẫn không nhận thấy được, anh vẫn nghĩ đó là máu của cô...
Anh gật gật đầu, nhìn cô, nói: “Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi...”
Anh thì thào nói nhỏ, mơ hồ nhìn gương mặt của cô, như là không xác định được, lúc này cuối cùng chống đỡ không được té xỉu ngay trên người cô, đầu của anh, vừa lúc nện ở bên ngực trái cô, đem trái tim cô, đập vào một trận đau đớn kịch liệt, cô có thể rõ ràng cảm giác được anh cách xa mình, càng lúc càng xa...