Hơn nữa, tên đó còn rất dâm dục háo sắc, chỉ là ăn xong lau mép rất sạch, lúc nào cũng đứng ở phía vợ cả, bắt nạt cô gái khác.
Tên kia vốn thèm muốn ả ca nữ đã lâu, gặp thiếu tướng tặng cho, đương nhiên thụ sủng nhược kinh, vô cùng vui mừng lấy qua.
Dịch Giản không hừ tiếng nào tiếp tục về tới chỗ ngồi, ôm cô nàng Chung Tình lên, dáng vẻ vô cùng không coi ai ra gì.
Sắc mặt ca nữ tái nhợt, tất cả mọi người liền hiểu được, thiếu tướng hành động như vậy căn bản không phải nhìn trúng cô ả này, đây rõ ràng là biến đổi biện pháp vũ nhục người phụ nữ này, kẻ từ chốn phong nguyệt đi ra, trôi nổi bất định, người khác muốn mua liền mua, muốn ném tiện ném, mà hành động lần này của thiếu tướng đơn giản là vì lúc nãy ca nữ này bất kính với thiếu tướng phu nhân, cho nên thiếu tướng mới cố ý điểm cho cô ta cái nhân duyên này... Sợ là từ lúc này, cả đời cô đều phải chịu khổ.
Toàn thân ca nữ lạnh băng trong nháy mắt, cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục cũng không tới như vậy.
Nói vậy, thiếu tướng chỉ cần nghĩ sơ chút thôi, đã có thể tặng cho ngươi đả kích vô cùng.
Hơn nửa ngày, cô mới xoay người đi, thoáng cái quỳ xuống sàn, cầu xin Chung Tình: “Thiếu tướng phu nhân, lúc nãy tôi không cố ý mạo phạm, xin tha mạng... Cô muốn tối làm gì cũng được, chỉ xin đừng bắt tôi theo tên đàn ông kia...”
Dịch Giản nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng như tuyết: “Không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong câu đó, ngay cả liếc mắt một cái anh cũng chả thèm kiễn nhẫn ban phát cho ca nữ kia, giọng điệu trầm ổn, thong thả, lại cất giấu sát khí dày đặc: “Em ấy, không phải người ngươi có thể đụng tới!”
Chàng trai này vốn là kẻ máu lạnh, chọc tới Chung Tình máu lạnh của anh liền trỗi dậy, hơn nữa càng lúc càng lạnh hơn.
Chung Tình ngồi ở một bên, trái lại cảm thấy có phần đồng tình với ca nữ này, muốn mở miệng nói với Dịch Giản, ai ngờ Dịch Giản lại đưa tới một ánh mắt, người bên cạnh nhanh chóng kéo ca nữ rời đi.
Chung Tình chỉ có thể nửa trách cứ, nửa không đồng ý với Dịch Giản nói: “Anh cần gì làm vậy! Em cũng không chịu thương tổn gì...”
“Bảo bối anh nâng niu trong tay sao có thể để người khác làm nhục được!” Dịch Giản nhìn Chung Tình, sau một lúc lâu mới nói gằn từng chữ như vậy.