“Hay là nói, cô cố ý, muốn... Hại Thiếu tướng?”
Chung Tình lắc đầu, cô cũng biết đại phu nhân sẽ chỉ trích mình như vậy, hiện tại bà ta là đương gia chủ mẫu, lại có đầy đủ lý do, vì bảo đảm cho người đàn ông duy nhất của nhà họ Dịch mà đối phó với cô!
Chung Tình thầm suy nghĩ, thật là nhất thời sơ sót, Thiếu tướng mua những thứ hoa kia, gốc không phải là chuyện lớn, nhưng là Thiếu tướng ngã bệnh, lại có thể để người ta cầm chuyện bé xé ra to, diễn biến thành đại sự!
“Đại phu nhân, Chung Tình không dám, Chung Tình chỉ thấy Thiếu tướng tặng cho Chung Tình hoa như vậy, lòng cao hứng, cho nên mới nhất thời quên mất chuyện Thiếu tướng... Đều là Chung Tình không tốt, nhưng Chung Tình tuyệt đối không dám có nửa lòng mưu hại Thiếu tướng.”
Chung Tình mím môi, giải thích.
Đại phu nhân không nghe sót chữ nào, sau khi nghe xong, từ từ gật đầu một cái, chậm rãi nói: “Thì ra là như vậy... Đó chính là Chung Tình cô sơ sót, chẳng qua là Chung Tình đến tột cùng vẫn là lục tiểu thư nhà họ Chung, từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, sẽ không biết cách chăm sóc cho người khác... Cũng khó trách sẽ không chu đáo hoàn toàn, năm đó khi tôi gả cho Dịch Phong, may cũng có mang theo Tử Uyển, rất nhiều chuyện đều là Tử Uyển nhắc tôi, nếu không, liệu tôi có nên phái người chăm sóc Thiếu tướng không?”
Lòng Chung Tình lập tức run lên, tất nhiên biết ý của đại phu nhân, nếu phái người sang, bảo sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày Thiếu tướng, nhưng chắc chắn sẽ sợ là có cách khác, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, loại bỏ cô hoàn toàn
Chung Tình không thể không thừa nhận, một chiêu này của đại phu nhân, vô cùng hiểm!
Cô không nhận việc mưu hại Thiếu tướng, cho nên, đại phu nhân đã chuẩn bị xong, liền lấy thân phận Thiên Kim Đại tiểu thư của cô, gả tới đây không có một người nào, không có một người hầu thiếp thân, không người chăm sóc, mượn cơ hội đưa cho Thiếu tướng một người phụ nữ.
Lập tức Chung Tình cũng không biết nên cự tuyệt thế nào, dù sao đại phu nhân nói hợp tình hợp lý, nếu cô quả quyết bác bỏ, đại phu nhân sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Dịch Giản lại rất bình tĩnh, nghe được lời của đại phu nhân, trầm tư một chút, mới khẽ nói: “Không cần phiền như vậy, có Từ Ngang là đủ rồi.”