Không nói câu nào bưng chén rượu lên, đụng vào chén rượu của mọi người, uống vào.
Chung Tình vui vẻ uống rượu, mĩm cười quay về phía Chung Hân và Trác Nhiên nói: “Không có chuyện gì đâu... Tính tình Thiếu Tướng như vậy đó, anh ấy biết em không thể uống rượu nên mới làm như vậy.”
Sắc mặt Chung Hân hòa hoãn được chút ít, cho rằng Thiếu Tướng thật sự quan tâm Chung Tình, càng hài lòng: “Thấy em hạnh phúc như vậy, trong lòng chị rất vui.”
Sau đó, nâng chén uống một ngụm.
Dịch Giản không thích nói chuyện, vì thế lúc nào cũng trầm mặc, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Chung Tình, cảm thấy người phụ nữ của mình đang thao thao bất tuyệt có nhiều lời muốn nói.
Bọn họ nói một chút chuyện hồi còn bé, không nói vào một câu nào, chỉ lẳng lặng nghe.
Trác Nhiên thỉnh thoảng sẽ nói một chút chuyện cười, chọc Chung Tình cười không ngừng, giống như trong giây phút đó, Trác Nhiên, Chung Tình, Chung Hân trở lại những năm tháng lúc còn sống ở nhà họ Chung.
Càng nói chuyện thì càng nghiện, càng uống càng hăng say.
Dịch Giản yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, toàn thân từ trên xuống dưới bao phủ một tầng nhàn nhạt ưu thương, hắn giống như người dưng, không nên tồn tại ở nơi này.
Thật ra, Trác Nhiên và Chung Hân không phải không có chú ý tới hắn, chẳng qua hắn quá ít nói, tính tình lại lạnh nhạt, khiến mọi người cảm thấy sợ sệt, tự nhiên không dám cùng hắn nói chuyện.
Chung Tình mới uống hai ba chén rượu đã cảm thấy đầu có chút choáng váng, Trác Nhiên kêu phục vụ mở cửa sổ ra, sợ cô ói ra ngoài, nên đưa qua một ít dấm táo.
Ai ngờ Chung Tình vừa uống một hớp dấm táo, liền muốn ói ra ngoài, ngất ngây đứng lên, cảm thấy đầu nặng thân nhẹ, cô cúi người xuống, ói nửa ngày nhưng không ói ra được cái gì, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng như lửa đốt, rất khó chịu.
Chung Hân ôm em bé nên không thể chăm sóc cho Chung Tình.
Trác Nhiên liền nhanh chóng đi đến chỗ Chung Tình, đưa tay vỗ vào phía sau lưng cô, muốn cho cô dễ chịu một chút.
Trác Nhiên còn nhờ người phục vụ nấu nước sôi để nguội.
Tỉ mỉ chăm sóc chu đáo.
Dịch Giản vẫn ngồi ở chỗ đó, từ đầu đến cuối không hề động đậy.
Hắn đang thất thần.
Nhìn cảnh tưởng trước mắt này.
Bởi vì uống rượu nên sắc mặt cô đỏ hồng, vô cùng đáng yêu.
Trác Nhiên đứng dậy, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng miệng thì nói năng hùng hồn: “Sớm biết em như vậy, thì đã không cho em uống rồi, đã nhiều năm như vậy, mà vẫn còn khó chịu khi uống rượu!”