Đáy lòng của cô, có dòng nước ấm áp chảy xuôi mà qua.
Cô thích anh dung túng cô như vậy.
Dung túng không chừng mực.
Cô cảm thấy đáy lòng như có vô số đoá hoa đang nở rộ.
Cô quyến luyến rúc vào trong ngực của anh, bàn tay nhỏ bé, đặt trước ngực của anh, vẽ nên các vòng tròn, vẽ đến tâm thần anh không yên.
“Giản... Anh thật tốt... Nếu là cả đời như thế, vậy cũng tốt...”
Anh bắt tay của cô, chế ngự động tác kia, giọng hơi khàn: “Tay đàng hoàng một chút...”
Chung Tình ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt lẳng lặng của anh, đang có chút đè nén.
Cô đỏ mặt, tim nhảy lên một cái, sau đó ngoan ngoãn vùi ở trong ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ thân thể của anh, càng ngày càng cao.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?”
Anh không lên tiếng, giống như đang ẩn nhẫn gì.
Chung Tình suy nghĩ một chút, vươn tay, lại bắt đầu vẽ loạn trên da thịt anh.
Anh lại bắt lấy tay của cô, không chịu để cô dính vào, lớn giọng cảnh cáo: “Đừng làm rộn...”
“Em giúp anh...” Cô nỉ non một tiếng, liền run rẩy cầm lấy Dịch Ngạnh Ngạnh.
Chung Tình không quen, không biết làm thế nào, Dịch Giản đành nắm tay của cô, giúp cô, một trước một sau, lúc lên lúc xuống.
Khó tránh khỏi có lúc, sức lực của cô sẽ mất khống chế, không cẩn thận sẽ làm đau anh, anh cau mày, cảnh cáo cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhướng mày, cười rất thản nhiên, sau đó thả lỏng tay, đỏ mặt.
Qua một lúc, khi cổ tay của cô bắt đầu đau, cô mới cảm thấy có một dòng nước âm ấm, dinh dính phun ra.
Cô nhíu mày, bôi loạn lên áo quần của Dịch Giản, thậm chí, còn trừng mắt với anh: “Thật ghê tởm... Cũng là của anh... Lớn như vậy, còn tè dầm...”
Dịch Giản hơi sững người một chút, sau đó lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Chung Tình: “Ơ, sao Dịch Ngạnh Ngạnh lại nhỏ đi thế... Còn mềm như vậy, như nước ấy, chẳng lẽ nó còn có thể biến thân sao?”