Anh lại quay đầu, nhìn Chung Hân đứng cách đó không xa, tầm mắt hoảng hốt một trận, hồi lâu, mới nói: “Chung Hân... Chuyện này là anh không đúng... Về sau, anh sẽ sống qua ngày thật tốt với em, không bao giờ đi tìm người phụ nữ kia nữa.”
Trong lời nói như vậy của anh, đơn giản là thừa nhận anh đã thật sự làm những chuyện đó.
Nếu anh không nói, cô còn có thể ảo tưởng, ảnh chụp là giả...
Hiện tại hết thảy đều trở thành chân thật.
Chung Hân vốn tưởng rằng chính mình sẽ phát điên, khóc lớn đại náo, ném xuống khí chất danh viện, phát điên như là một kẻ điên, nhưng hiện tại, cô lại phát hiện chính mình ngược lại dần dần bình tĩnh xuốn, chính là cảm thấy đáy lòng đau thành một mảnh, trong chốc lát, lại không nghĩ ra được đáy lòng của mình, rốt cuộc muốn đi làm cái gì.
Chỉ chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn Trác Nhiên, nhìn ra ngoài một hồi, mới chậm rãi nở nụ cười.
Chỉ là, tươi cười như vậy, lại còn khó coi hơn khóc mấy vạn lần.
“Rốt cuộc, vẫn là thật... Anh vẫn là thật sự có người ở bên ngoài... Có lẽ là tôi quá choáng váng, vẫn đều không có phát hiện ra không thích hợp của anh, có lẽ là anh rất biết che dấu, tôi bị anh lừa thất điên bát đảo...”
Trong cổ họng Chung Hân, gian nan phun ra một đoạn lời nói, cuối cùng nâng tay lên, chậm rãi gảy tóc của mình, ngón tay rất run rẩy, đáy mắt chảy xuôi bi phẫn giống như tuyệt vọng, hơn nữa ngày, mới nói: “Thiếu tướng... Anh đây là tội gì? Cầm súng, muốn giết... Anh ta ư? Giết anh ta thay tôi? Có phải, muốn để cho tôi không cần khó xử Chung Tình không?”
Môi Chung Hân kéo giãy dụa quái dị một cái, cô muốn làm cho chính mình vẫn duy trì mỉm cười vững vàng lúc trước, nhưng lại phát hiện, đáy mắt rốt cuộc không hiện lên được những ánh sáng hạnh phúc mềm mại sáng rỡ kia nữa, lưu lại chỉ là một mảnh mờ mịt, giống như sương mù, quanh quẩn bi ai và hận ý nồng đậm...
Thật ra Trác Nhiên cũng là lo lắng những chuyện này, cho nên anh mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhận sai với Chung Hân, vẫn luôn biểu hiện có chút thấp kém, anh biết, lỗi mình phạm vào, đã không có cách nào hối cải, có thể làm duy nhất, đó là không cho Chung Tình biết.
Nhất thời, Trác Nhiên gian nan đi đến trước mặt Chung Hân, nâng tay lên, bắt tay cô, thì thào dụ dỗ: “Chung Hân... Em đừng như vậy... Đều là lỗi của anh, em muốn phạt muốn mắng như thế nào, cứ hướng đến một mình anh là được rồi.”