Tất nhiên người nữ hầu được đại phu nhân đưa cho cô sẽ nghe theo, huống chi, hiện tại đại thái thái đã xem Chung Tình như hi vọng cuối cùng của mình, nữ hầu cũng không dám trêu chọc, nghe lời Chung Tình, lập tức xoay người rời đi chuẩn bị, sau khi lấy hết mấy thứ cô cần thì quay trở lại.
Đương nhiên Chung Tình có biết nữ công.
Con gái cần biết những chuyện này, cầm kỳ thi học, côđã từng học qua, hơn nữ còn giỏi hơn mấy người chịkia của cô.
Những thứ này, chính là thứ mà cô tự hào nhất.
Mỗi khi cha cô có bạn tới nhà chơi đều phải khen ngợi cô.
Khi đó cô cảm thấy tất cả kiến thức của mình đều đáng giá.
Ban đầu, học những thứ này cũng chỉ vì muốn chiếm được sự yêu thích của cha, mà giờ, lại bắt đầu có chỗ dùng thật sự.
...
Đọc nhanh nhất truy cập:
Đêm khuya, Chung Tình đợi đến lúc người hầu của mình đã ngủ mới lặng lẽđứng dậy, cầm túi hương mình đã làm xong ra khỏi cửa.
Cô chọn một chiếc sườn xám hồng, phía trên có thêu hoa mẫu đơn, gắn ngọc bội, đi dưới ánh đèn cũng vô cùng bắt mắt/
Cả người vô cùng quyễn rũ.
Bình thường, Chung Tình không thích đi đường vào ban đêm, cô có cảm giác đi vào ban đêm không an toàn, nếu như không nhìn kĩđường còn có thể té bị thương nữa.
Vì vậy, ngoại trừ bất đắc dĩ, cô không thường đi ra ngoài.
Cộng thêm việc Cố Viên cách nhà họ Dịch rất xa, cô lại vì né người khác mà cố tình đi con đường vòng, vô cùng mất thời gian.
Khi côđến trên cây cầu nối với Cố Viên, bước chân bắt đầu nhanh hơn.
Trước mặt chính là phòng của thiếu tướng.
“Ai ởđấy?”
Trong lúc bất chợt Chung Tình nghe có người hỏi tới, lòng cô cũng có phần căng thẳng, Cố Viên có người bảo vệ sao? Lúc đó khi cô ra khỏi Cố Viên, ngoại trừ Từ Ngang ra cũng không có bất cứ người làm nào khác.
Vì thế cô mới mạo hiểm tìm thiếu tướng vào ban đêm, nhưng vẫn bị người bắt gặp.
Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn.
Cô nắm túi hương, đứng ở nơi đó, timđập loạn. Đọc nhanh nhất truy cập:
“Chung tiểu thư?”
Phía trước có người đi tới, cầm đèn lồng, thấy là Chung Tình thì thấp giọng gọi một câu, sau đó dập tắt đèn.