“Trở về? Chẳng phải anh vẫn chưa chơi xong sao?” Chung Tình lắc đầu, nhìn đến những người ở đó đang chơi đến khí thế ngất trời, sợ mình thật sự đã làm ảnh hưởng đến Dịch Gỉản, liền xin lỗi nói: “Không sao, anh cứ tiếp tục chơi, em chờ.”
“Anh nói về, trở về thôi.”
Côtừ chối, đối với Dịch Gỉản mà nói, tương đương với không tồn tại.
Dịch Gỉản nắm thật chặt taycô, giống như đang muốn truyền đạt nội dung gì đó, Chung Tìnhcó một dòng nước ấm, chậm rãi chảy xuôi trong lòng.
Cô suy nghĩ một chút, có phải anh đã nhìn ra sự nhàm chán của cô, mới có thểtheocô về nhà không?
Bàn tay nhỏ bé nằm trong tay anh của cô nhẹ nhàng động một chút, Dịch Gỉản chấn động, quay đầu, nhìn Chung Tình, ánh mắt có phần hoảng hốt, nhìncô thật lâu, hệt như mang theo thâm tình vạn chủng.
Dịch Gỉản kéo Chung Tình đi hai bước, đột nhiênChung Tình nghĩ tới cái gì: “Khoan đã, Thiếu tướng.”
Sau đó, cô xoay người, đi đâu cầm lấy quần áo của Tần Diệp, sau đó cười vớiDịch Gỉản, rực rỡ đẹp mắt.
Dịch Gỉản không lên tiếng, nhàn nhạt liếc quần áo trong tay cô, kéo cô đi về phía cô
Dương Đình thấy như vậy, vội vàng lên tiếng hỏi: “Định đi sao? Buổi tối còn có liên hoan đấy?”
Dịch Gỉản lắc đầu, móc một xấp tiền ra khỏi túi áo của mình, đặt ở trên bàn, rất hào phóng.
“Ừ, tôi hơi mệt.”
Chung Tình nghiêng đầu, nhìn Dịch Gỉảnmột chút, cô thấy anh lấy cớ này, thật sự rất ngượng, nhưng vẫn khách khí nói với Tần Diệp ở một bên: “Tần Diệp, tôi sửa xong quần áo sẽ nói thiếu tướng đưa cho anh.”
Tần Diệp liền vội vàng gật đầu, bày tỏ ý cảm ơn.
Lại len lén liếc mắt nhìn Dịch Gỉản, không dám ra thở mạnh, cô gái Chung Tình này, có phải cô bị chậm tiêu không? Chẳng lẽ cô không nhìn ra, chỉ cần côvừa gọi tên anh ta, sắc mặt của thiếu tướng cũng sẽ thay đổi theo đấy?
Quần của anh ta đã bị lột một lần, anh ta không muốn bị lột lần hai đâu!
Chung Tình thấy Tần Diệp cười, lại tiếp tụccười một cách thoải mái với Tần Diệp.