Chung Tình đỏ mặt, Dịch Giản sắc mặt không đổi.
Anh là nam nhân như vậy.
Chẳng qua là tự mình nghĩ rồi làm, không quan tâm ánh mắt của người khác.
Mà cô là nữ nhân như vậy.
Bị thế tục trói buộc, bị ánh mắt thế tục che lấp, cố kỵ quá nhiều.
Lên xe, Chung Tình thật hơi mệt, mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi, híp mắt, giống như là muốn nghỉ ngơi.
Dịch Giản không lên tiếng, khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Chung Tình đã ngủ, lần nữa khi... Tỉnh lại, cô lại phát hiện, đây căn bản không phải nhà họ Dịch.
Mà là một tòa phòng ốc, vô cùng hào hoa, hơn nữa còn là nhà nghỉ có núi có nước.
Phía sau là núi cao, đẩy ra cửa sổ mặt bên, cũng là nước chảy.
Giống như là ngăn cách thế giới.
“Đã tỉnh?” Chung Tình nghiêng đầu, vừa vặn thấy Dịch Giản đẩy cửa ra, đứng ở nơi đó.
Cô hơi ngẩn người một chút, thấy Dịch Giản hướng về phía mình vẫy vẫy tay, cô do dự một hồi, mới đi tới chỗ anh.
Dịch Giản dẫn cô đi vào sảnh chính, đi vào một cái phòng bên phải, lúc này sắc trời đã tối, bên trong không có mở đèn, ánh sáng rất tối, chẳng qua là trên bàn, có 17 cây nến, tản ra tạo thành một ánh sáng rực rỡ.
Chung Tình đi vào, lúc này mới phát hiện, phía dưới những câu nến kia, lại là một chiếc bánh màu hồng.
Chung Tình ngây ngẩn cả người, cô kinh hãi, cả người không tự chủ được nhíu mày, nhìn tám chữ phía trên chiếc bánh, ngẩn người.
Chung Tình của Dịch gia, sinh nhật vui vẻ!
Cô tính toán một chút thời gian.
Tháng tư ngày 17.
Chính xác là sinh nhật của cô.
Cô lại quên mất không nhớ nổi.
“Thích không?”
Dịch Giản cúi đầu, hơi thở thanh mát, thổi qua toàn thân của cô.
Cô chậm rãi xoay người, nhìn ánh mắt Dịch Giản, đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó biến thành rung động.
Cô nghĩ, cô có chuyện gì có thể che giấu anh đây?
Mắt của cô chậm rãi tụ lớp sương mù.
Dịch Giản hoàn toàn yên tĩnh, nhìn chăm chú vào cô, cái bóng cũng là bóng dáng của cô.
“Thích không?”
Anh hỏi một lần nữa, giọng anh rất hay, tim của cô, cũng đi theo áy náy và động lòng.
Cô cũng không kìm chế được, một giọt nước mắt rơi xuống