Cho dù như thế nào, ít nhất, vào giờ phút này, bọn họ có thể ở nơi lạnh lẽo như vậy, sưởi ấm lẫn nhau, ôm nhau thật chặt.
Đây là giây phút hiếm có thế nào, khiến anh không muốn buông bỏ.
Vì thế, anh không muốn tìm người, cũng không muốn đi ra ngoài.
Cứ muốn thuận theo tự nhiên mà ở đây, lúc nào thì có người đến, anhsẽ ra ngoài lúc đấy.
Đang lúcDịch Giản suy nghĩ như vậy, bên ngoài, loáng thoáng xuất hiện một tiếng một tiếng gọi.
“Chung tiểu thư... Chung tiểu thư... Chung tiểu thư...”
Dịch Giản nhìn cô gáingủ saytrong ngực, anh không lên tiếng, chỉ hơi cười khẽ, liền ôm lấycô thật chặc, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng trả lời.
===============================================================
Mặt trời chậm rãi ngoi lên từ phía Đông, chậm rãi chiếu từng tia sáng lên cơ thể hai người
Chung Tình bị tiếng ho khan kịch liệt đánh thức, cô cảm thấy mờ mịt, sau đó mới phát hiện mình đang ở chỗ nào, quay đầu, lại thấysắc mặt củaDịch Giảnđã sớm tái nhợt.
Lúc này, cô mới nhớ tới, Dịch Giản có bệnh, một đêm hôm qua, anh đều ở đây với mình sao?
Hen suyễn... Không thể bị cảm lạnh.
Cô vươn tay, sờ trán Dịch Giản, lại phát hiện cô không thể cảm nhận được chút nhiệt độ nào, tất cả đều lạnh như băng.
Chung Tình vội vàng ngồi dậy khỏi ngườiDịch Giản, cô nhỏ giọng hỏi: “Thiếu tướng... Giờ anh thấythế nào? Có khó chịu không?”
Bọn họ cũng không mang thuốc bên người, anh ho rất nhiều, tiếng thở dốc tăng thêm từng chút một, Chung Tình đứng dậy, muốn chạy ra ngoài, lại bị Dịch Giảnbắt lấy: “Đất trơn lắm... Ho khan chút thôi... Tôi không sao.”
Thân thể của anh, anhhiểu.
Vào giờ phút này, vẫn không chết được.
Chỉ hơi lạnh mà thôi.
Máu toàn thân cũng như bị đông cứng, căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Chung Tình nghe được lời của anh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Sao lại không sao... Hen suyễn sẽ làm chết người đấy...”
“Thật là kỳ quái, suốt cả đêm, người của đại phu nhânvẫn không tìm được nơi này sao?”
"Thiếu tướng, cứ tiếp tục như thế là không được, anh chờ tôi một chút, tôi đi tìm người, nếu không sẽ chết người mất...