Anh người như thế... Thần thái Dịch Giản vẫn bình tĩnh như vậy, anh âm thầm nói với chính mình, kỳ thật không quan hệ, anh chỉ nói nhảm.
Anh đã sớm nghĩ đến cô sẽ phát điên như vậy, không phải sao?
Nhưng mà... Lại vẫn có chút bi ai.
Cô có lẽ bởi vì mang thai, hơn nữa đã biết chuyện tàn nhẫn này, cả người đều hoàn toàn mất đi lý trí, cảm xúc cực kỳ dao động.
Cô kêu la, nói ra rất nhiều lời tàn nhẫn!
Ánh mắt Dịch Giản, từng chút từng chút khổ sở hạ xuống, anh thật sự, lúc này, nếu tiếp tục để cho cô vùng vẫy, làm ầm ĩ như vậy, có lẽ đối thân thể cô và đứa nhỏ, đều không tốt.
Nghĩ đến đây, anh nắm bả vai cô, bình tĩnh nhìn đôi mắt cô, hồi lâu, anh mới từng chữ một nói ra: “Đêm nay đi lên ca-nô đi Anh quốc, em đi đi... Đi thật xa, đừng trở về nữa, đến nơi đó, em tùy ý muốn bỏ đứa nhỏ đi... Chỉ là anh nói một câu thế này, em bỏ đứa nhỏ, cũng đừng tới tìm anh... Cả đời cũng đừng tìm anh...”
Lời anh nói, như bị ép buộc từng chữ một xuất ra.
Anh nói, cô có thể bỏ con của anh!
Sau khi cô đi Anh quốc, muốn xử trí thế nào thì cứ xử trí!
Ngón tay Chung Tình run run, đáy lòng rõ ràng hoàn toàn là khổ sở, nhưng vẫn chậm rãi cười cười, cũng không liếc mắt nhìn Dịch Giản lấy một cái, từng chữ một nói: “Tôi sẽ không trở về tìm anh... Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là của anh, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có được tôi...”
Dịch Giản nghe nói vậy, ánh mắt hơi dao động, lại vẫn chậm rãi buông cô ra, hiểu được cảm giác của cô, dần dần bình tĩnh lại, anh mới đứng dậy, hướng ngoài cửa đi ra.
Hướng về phía Từ Ngang canh giữ ở ngoài cửa thản nhiên nói: “Chuẩn bị một vài thứ, cho cô ấy mang theo, buổi tối đưa cô ấy đi... Tôi không đi...”
Chung Tình rõ ràng nghe được lời của Dịch Giản, lòng cô, như bị người khác cầm chiếc dao nhỏ, từng chút từng chút cắt qua đau đớn, cô chậm rãi cuộn mình trên giường, nước mắt không thể khắc chế lăn dài.
Cô liều mạng muốn để mình đem nước mắt nuốt trở vào, cô không bao giờ muốn khóc vì anh nữa..