Không nhịn được, chôn đầu lưỡi ở bên trong miệng cô mà không ngừng thăm dò, tràn ngập sự tức giận.
“A...” Chung Tình bị hôn đến ngộp đỏ cả mặt, cô ấp úng bày tỏ sự phản đối.
Dịch Giản nghe được âm thanh của cô, cường độ mới trì hoãn hơn một chút.
Ở trong đêm đen đen kịt, ở phía xa xa mơ hồ có tiếng khóc truyền đến.
Mà ở nơi này, lại là một mảnh kiều diễm.
Truyền đến từng tiếng thở dốc.
Về sau, Chung Tình cũng không biết Dịch Giản hôn môi mình bao lâu, cô cũng không dám mở mắt nhìn hắn, cũng không có tính toán sẽ nhìn, cô không có dũng khí, cô cảm thấy toàn thân mình run rẩy, tim đập nhanh đến nỗi như sắp chết.
Đôi môi hắn, rút ra từ môi của cô lúc nào cô cũng không biết.
Cô mơ mơ màng màng giống như rơi vào trong biển rộng, chìm chìm nổi nổi.
Giống như muốn chết đuối, nhưng lại chưa chết đuối.
Loại tư vị kề cận bờ vực sinh tử này, vô cùng khó chịu.
Dịch Giản cúi đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, giữa hai lông mày chứa đầy tình sắc, hắn nhìn cô, nhìn một cách nghiêm túc, hồi lâu, mới đưa tay ra, ôm lấy cô, đặt ở trên bàn đá, thâm trầm nhìn khuôn mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, hắn vẫn nhìn như cũ.
Giống như muốn nhìn thấu cô.
Chung Tình cảm thấy căng thẳng cực kì, cô xưa nay đều có thói quen ngụy trang, rất ít khi để người ta thăm dò mình, thế nhưng vào giờ giây phút này, hắn nhìn cô, cô cảm thấy bản thân mình đã bị hắn nhìn không chừa một mống, theo bản năng, cô mở mắt ra, đỏ mặt nhỏ giọng nói một câu: “Thiếu Tướng...”
Sau khi nói xong, Chung Tình mới cả kinh.
Đây là giọng nói của cô sao?
Bên trong âm điệu lẫn lộn mê hoặc như thế.
Tê dại, khiến toàn thân người ta đều mềm nhũn xuống.
Chung Tình e lệ vô cùng, thật ra cũng chưa tính là đã xảy ra chuyện gì, cô như bé gái e thẹn, khiến cho cô có ý muốn lập tức trốn đi, lại không tìm được chỗ trốn.
Bị hắn chặt chẽ đặt ở dưới thân, tư thái ám muội.
Đôi mắt của hắn, không hề chớp mà nhìn cô.
Trong lòng cô sốt ruột, bỗng nhiên đưa tay ra ôm chặt hông của hắn, đem đầu của mình vùi vào trái tim hắn làm tổ.
Cuối cùng cũng coi như né tránh được ánh mắt của hắn... Đáy lòng cô, hơi buông lỏng một chút.
Động tác Chung Tình chủ động như thế, mang theo vài phần hoang mang, giống như