Ánh mắt của hắn, trong giây phút kia, trong nháy mắt trở nên tối tăm lại.
Một giây sau, hắn liền tàn nhẫn chôn mình vào trong thân thể của cô, so với những lần trước đây thì sâu hơn và lâu hơn nữa.
Hắn muốn chiếm lấy thân thể của cô, mỗi một góc, mỗi một chỗ, không muốnchừa lại một chỗ nào, một điểmcũng không được!
Hắn cảm thấy, hắn thật sự muốn kết thúc.
Hắn cúi đầu, không nhịn được hôn môi cô.
Chung Tình bị hắn hôn môi, dường nhưcảm nhận được cái gì, ngẩng đầu chịu đựng, cô nghĩ, kết thúc rồi à?
Lúc kết thúc, chính là lúc cô thành công.
Côđọc ghi chú trong sách, lúc người đàn ông kết thúc, sẽ cho người con gái một món đồ, mà món đồ đó, chính là em bé.
Cô chờ, nhắm mắt lại và chờ đợi
Toàn thân bởi vì chờ mong mà run rẩy.
Dịch Giản bỗng nhiên co rúm hai lần.
Theo bản năng muốn kết thúc... Thế nhưng đột nhiên, hắn không nhúc nhích.
Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hập.
Hắn nắmtay, đột nhiên dừng lại cơn cao.. Trào.
Hắn nhắm mắt lại, cực lực kiềm chế chính mình.
Cảm nhận được nơi đó của cô, đang bao vây lấy mình, đè ép mình.
Thậtmê... Hồn, thật khó có thể chống cự.
Thế nhưng, hắn cắn răng, từ từ rút ra khỏi cơ thể cô.
Chung Tình mở mắt ra.
Cô một mực chờ đợi khoảnh khắc này, thế nhưng tại sao hắn không tiếp tục cơ chứ?
Đáy mắt của cô, tràn ngập mông lung, nhìn Dịch Giản, vô cùng tò mò.
Vẻ mặt Dịch Giản lúc này, bởi vì tình... Còn chưa thỏa mãn, vẻ mặt yêu diễm cực kỳ.
Bờ môi hắn, bởi vì vừa mới hôn triền miên, đỏ như máu, giống nhưmột đóa hoa nở ra ở trong đêm đen kiều diễm.
Chung Tình nhìn Thiếu Tướng ở trước mặt, cảm giác được thế giới xung quanh mình giống như đang dần dần yên tĩnh lại, không còn tồn tại.
Hắn nhìn cô.
Đáy mắt vẫn còn ẩn chứa một tia tình dục, nhưng vẻ mặt đã sớm không còn sự ham muốn, nhạt đến mức không còn bất kỳ sự kinh diễm nào.
Thong dong nhưng lạnh lùng mở miệng ra, giọng nói lạnh thấu xương, chậm rãi vang lên: “Ta bắn không ra.”
Môi mỏng, mở ra đóng lại.
Nói ra vài chữ như vậy.
Khiến cho người ta không cách nàoné tránh, làm cho người ta không có cách nào né tránh được mê hoặc đang lan tràn ra.
Nói xong những câu này, Dịch Giản đứng dậy, chậm rì rìcúi người xuống, nhặt quần áo của mình lên, lười biếng bắt đầu mặc quần áo.