Cô tò mò, vươn tay, mở ra, lại phát hiện nó có khóa.
Cô tìm trong ngăn bàn, lấy chìa khoá.
Chung Tình mở hộp, nhìn và bên trong, lại phát hiện nó trống rỗng, không có gì cả.
Kỳ lạ, thiếu tướng cất giữ một cái hộp rỗng như vậy làm gì?
Chung Tình đang suy nghĩ, lại thấy được hai chiếc khăn tay trắng noãn, phía trên đều thêu hoa văn uyên ương, còn có hai sợi tóc, quấn thành đồng tâm kết
Sợi tóc, quấn quanh trở thành đồng tâm kết.
Ở cổ đại đại biểu cả đời bên nhau, mãi không chia lìa.
Đây là thứ Dịch Gỉản giữ sao?
Tóc này, là của ai?
Chung Tình cầm khăn lên, nhìn một chút, lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Lắc đầu.
Sửng sốt hồi lâu, mới ý thức được, khăn tay này là của mình.
Khăn tay này là một đôi.
Đều là rất nhiều năm trước, cô tự mình thêu.
Bây giờ nhìn lại, có chút cũ.
Sao nó lại ở chỗ của thiếu tướng?
Cô mới vừa nghĩ tới đây, lòng liền bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ, lúc xế chiều, lời Dương Đình bọn họ nói cũng là thật?
Người thiếu tướng yêu, thật sự đúng là Chung Tình cô sao?
Trong giây phút này, cô phát hiện mình có chút luống cuống tay chân, hệt như ngoài đưa tay chịu trói đã không có lựa chọn nào khác!
“Đang tìm cái gì?”
Dịch Gỉản nhìn Chung Tình đứng ở nơi đó, lên tiếng hỏi.
Chung Tình hồi thần, quay đầu, thấy Dịch Gỉản đang lau tóc, cô vội vàng đóng hộp lại, sau đó để về chỗ cũ, đặt chìa khoá vào hộc, đóng tủ, cười xoay người, nói: “Định tìm hình!”
Thật ra thì trong suy nghĩ của Chung Tình, cô vẫn cảm thấy mình cùng Trác Nhiên và chị hai chỉ mang quan hệ ruột thịt, bọn họ là người thân duy nhất trên đời này của cô, không có ý gì khác.
Hơn nữa cô cũng không biết thiếu tướng không cô ở gần Trác Nhiên.
Cho nên, liền không chút do dự mà nói: “Em đang tìm hình, thiếu tướng, anh có thấy không? Chính là quà tặng mà Trác Nhiên tặng em, còn có chị hai chụp chung nữa!”
Bàn tay đang lau tóc của Dịch Gỉản hơi dừng một chút, không lên tiếng.
Chung Tình cứ thế tiếp tục nói: “Thật là kỳ lạ, mới nãy em còn cầm, không hiểu sao giờ lại không tìm được?”