Chung Tình run lẩy bẩy, như thật sự rất sợ hãi.
Hà An Viện không chút quan tâm tới hình tượng, ngay cả đại phu nhân cũng không ngăn cô được.
“Chung Tình, giờ cô nằm bên thiếu tướng, làm phu nhân thiếu tướng của cô, cô có tin không, có một ngày, cô sẽ bị anh ấy ghét bỏ! Ghét bỏ! Người phụ nữ như cô, hoàn toàn không xứng với thiếu tướng...”
Chung Tình cũng không nói thêm gì, mục đích của cô đã đạt tới, lần này Hà An Viện xấu mặt, cũng đánh mất đủ lớn rồi!
Cô cố ý tỏ vẻ run sợ, thân thể bị ôm chặt, mắt anh, nhìn Hà An Viện, bên trong là ý lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Ánh mắt anh khinh thường: “Dẫn đi!”
Từ Ngang lập tức phái người gác lên đưa Hà An Viện đi ra ngoài.
Đại phu nhân thái đứng đó, từ đầu đến cuối không nói được một lời.
Ánh mắt bà, nhìn Chung Tình, bên trong lóe ra ánh sáng phức tạp, người phụ nữ này... Quả thực chuyện về cô ta không giả, tâm kế sâu, có thể hù chết người!
Tiểu Viện xúc động quá mức, không đủ bình tĩnh, mà người phụ nữ này lại không, lý trí của cô có thể chiến thắng toàn bộ, tình cảm như một món đồ, có thể bị cô đè chết.
Cho nên, cô đóng vai gì, sẽ giống nấy.
Hà An Viện bị dẫn xuống, Chung Tình đỏ mặt, nhìn Dịch Giản, cúi đầu, nở nụ cười: “Để mọi người xem chuyện cười rồi...”
Dịch Giản không hé răng, chỉ là ánh mắt rủ xuống, như đang tìm gì.
Chung Tình bị anh nhìn đáy lòng hơi run lên.
Như thể trong nháy mắt, cô cho rằng quỷ kế của mình, đều bị anh thấu cả rồi.
Nhưng mà, sau một lúc lâu, Dịch Giản lại móc ra khăn tay trong túi mình, cúi người, xoa xoa mặt giày cho Chung Tình.
Chung Tình sửng sốt, xấu hổ, theo bản năng rụt chân lại, miệng nhỏ giọng nói: "Thiếu tướng, anh mau đứng lên, làm vậy còn ra thể thống gì, nhiều người nhìn như vậy, sẽ chê cười mất!
Dịch Giản không động, ngược lại vươn tay, cầm mắt cá chân của cô, không phân bua cẩn thận lau sạch sẽ, còn tự mình thắt dây giày lại cho cô.
Trên mặt anh, từ đầu đến cuối đều là gió nhạt mây trong, trong lòng lại nghĩ, chê cười, vậy thì cứ cười đi!