Ngụy Phong bị người chắn đường, hắn lảo đảo đi qua phía khác, Chung Tình lại bước qua bên, tiếp tục chắn đường Ngụy Phong.
Như vậy tới tới lui lui ba bốn lần, Ngụy Phong ngẩng đầu, trừng mắt Chung Tình miệng đầy hơi rượu hô: “Tránh ra!”
Chung Tình đương nhiên vẫn đứng yên, trong mắt nổi đầy hàn băng, nhìn chằm chằm Ngụy Phong ánh mắt này làm đáy lòng Ngụy Phong run lên, nhưng mà đầu óc sau khi uống rượu, căn bản không kịp suy nghĩ, chỉ biết trước mắt mình là một người phụ nữ, xinh đẹp ngon miệng, liền vui cười nói: “Còn là một... Một... Mỹ nhân ah...”
Vừa nói, vừa tiến tới, nhìn chằm chằm coi Chung Tình tỉ mỉ.
Đương nhiên Chung Tình biết Ngụy Phong háo sắc phong lưu, dì tư đã nhắc đến với cô từ trước, hồi người này còn ở sông Hoài, là kẻ không chịu được khiêu khích, ai mà vừa tỏ ý quyến rũ, hắn liền đi theo ngay, nếu không phải sau lưng có đại phu nhân nhà họ Dịch là chị gái ruột thịt của hắn, sợ là hiện tại Ngụy Phong cũng không thể sống tự tại như vậy ở thành phố X này.
Chung Tình vươn tay, chậm rãi tóm lấy cổ tay Ngụy Phong, đầu ngón tay hơi hơi lướt qua lòng bàn tay Ngụy Phong, như mang theo ám chỉ nào đó.
Ngụy Phong liền cao hứng cười híp mắt, hắn tự cho là đúng nghĩ mình đã hiểu, người phụ nữ trước mặt hắn đây đang quyến rũ hắn.
Con sâu tham lam trong lòng lập tức tỉnh dậy, ngay sau đó liền không quan tâm chu miệng với Chung Tình.
Chung Tình chỉ cảm thấy mắc ói trong bụng, cả người hắn đầy rượu, rất khó ngửi, vô thức kuif bước về sau.
“Ngụy tiên sinh, ngài uống nhiều rồi...”
Dục cự hoàn nghênh?
Hắn thích... Ánh mắt Ngụy Phong tham lam, đảo qua một tấc một tấc trên bộ sườn xám Chung Tình mặc trên người.
Chung Tình ghét ánh mắt như vậy, theo bản năng cô muốn xoay người rời đi, trong lòng lại nhớ lại, kế hoạch này bỏ đi, nghĩ một cái mới thì hơn.
Nhưng ai biết cô vừa quay người lại, Ngụy Phong liền vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kề sát vào gò má của cô, thầm nghĩ gương mặt này thật đẹp mà sao nhìn quen mắt, rượu vào đầu óc cũng mơ hô, chả muốn hiểu gì, chậc chận trong miệng, duỗi ngón tay chọc chọ lung tung trên mặt Chung Tình, Chung Tình theo bản năng giơ tay lên, cản Ngụy Phong lại.