Anh không sợ?
Anh tại sao không nhúc nhích.
Chung Tình nắm chặt đao, cô thở thật sâu, giống như là cảm thấy thân thể Dịch Giản, đến gần thân thể của cô.
Tay của cô hơi dùng lực một chút.
Thân thể của anh chấn động.
Nhưng là một giây kế tiếp, cô lại thét lên, cây đao ném xuống đất, nước mắt rơi xuống... Cô không hạ thủ được...
Cô khóc giống đứa bé, trong miệng la hét: “Tôi chán ghét anh... Tôi tuyệt đối không thích anh, tôi cũng không muốn gặp lại anh, anh không nên xuất hiện trước mặt của tôi? Nếu như không có anh, tôi sẽ rất tốt! Tôi chán ghét anh...”
Trên cổ Dịch Giản, máu từ từ thấm ra ngoài lớp áo mỏng.
Hơi thở của anh giữa đều là mùi máu tươi, lại không cảm thấy có nhiều đau đớn.
Thật ra thì đau đi nữa, cũng không bằng trong lòng.
t r u y e n c u a t
u i n e t Mắt của anh chỉ còn lại màu đen không thấy gì cả, cả người không nhúc nhích, nghe cô nói thế, đáy lòng một trận khổ sở...
Cô chỗ này, vẫn la lên, giống như là muốn phát tiết.
“Đừng nói.” Dịch Giản không liếc nhìn cô một cái, từ trên người của cô, chậm rãi đứng lên, sửa sang lại y phục của mình, giọng nói của anh cơ hồ không nghe được: “Đừng nói... Cho dù em không nói, tôi cũng hiểu.”
Anh mặc xong quần áo, đứng ở nơi đó, nghiêm túc nhìn cô.
Mắt của anh chứa đầy đau khổ nặng nề.
Em nói đúng, sự xuất hiện của tôi, khiến cho thế giới của em, hỗn loạn tất cả.
Tôi cho là, em bằng lòng, ai ngờ, lại tạo thành khó chịu cho em.
Nhưng nếu tôi yêu như vậy, lại khiến cho em khổ sở như vậy... Thế thì, tôi lựa chọn không yêu nữa...
Tôi biết... Thế giới không em, thật rất cô đơn... Nhưng là... Tôi cam tâm ở trong thế giới cô đơn, nhìn em.
Một lúc lâu, tròng mắt của anh, trong khoảnh khắc đó, nhìn vào nơi vô định, chứa đau khổ triền miên, giọng nói của anh, bình tĩnh không có có bất kỳ điều gì: “Em đi đi...”